Chương 9: Tụ tập
Edit: Nhạn Linh
Beta: Tiểu Tuyền
Ôn Uyển xử lý chuyện của cải trong tay xong, rốt cục cũng bắt đầu phát thiệp, muốn mời Như Vũ, Mai Nhi, Y Y, Vũ Đồng, Ngọc Tú, Chân Chân, sáu người đến nhà mới của nàng tham gia náo nhiệt.
Lúc này đã là chuyện sau khi Ôn Uyển dọn nhà nửa tháng. Sáu người nhận được mời, Ngọc Tú bởi vì hài tử trong bụng đã lớn nên không thể tới.
Về phần Tịnh Thu, làm Tần phi trong hậu cung nên không thể tùy ý ra vào vì vậy Ôn Uyển đã bỏ qua. Nàng cũng không muốn bởi vì chuyện nhỏ này mà phải nhận ân tình của hoàng hậu. Vì Hứa Tịnh Thu còn không đáng để nàng làm thế.
Những người khác, tự nhiên có hài tử mang hài tử, không có hài tử thì một người tới. Đến bây giờ, có thể tập hợp đông đủ mọi người cũng không có nhiều cơ hội. Đáng tiếc, dù có một lần ở chỗ này cũng không tập hợp được đầy đủ hết.
Ôn Uyển phân phó đi xuống, nhất định phải sắp xếp mọi thứ cho thỏa đáng, không thể chậm trễ khách nhân. Đây là lần đầu Ôn Uyển mở tiệc chiêu đãi khách nhân (sau khi xuất cung).
Mai Nhi lần đầu tiên tới nơi này. Nhìn phủ Tôn Quý Quận chúa tráng lệ, viện Trai Thất Hiên quanh co biến ảo, phong cảnh tĩnh mịch tú lệ, dòng nước trong xanh chảy quanh co qua những cảnh vật trong vườn, lại rối rít than thở rằng hoàng đế thật là yêu thương Ôn Uyển.
Một đường nhìn lại, đến chánh viện, mọi người đã không biết nên hình dung như thế nào.
Mai Nhi đánh giá trên dưới, vui tươi hớn hở nói: “Mới mấy tháng không gặp, lại cao lớn rồi. Thật cao a, trong mấy người chúng ta ngươi là cao nhất rồi.”
Ôn Uyển đắc ý nói: “Ta khẳng định còn có thể cao thêm, đến lúc đó, khẳng định có thể cao hơn ngươi cả cái đầu.” Nàng bây giờ mới mười lăm tuổi, tự nhiên còn có thể cao thêm.
Mai Nhi vui vẻ mà vỗ vỗ tiểu tử trong ngực còn đang nhìn ngó bốn phía, nhưng lại không nhìn Ôn Uyển: “Hổ ca nhi, mau gọi dì, bằng không sẽ không có quà gặp mặt đâu.”
Hổ ca nhi không để ý đến mẹ nhóc, tiếp tục nhìn chung quanh. Đối với mọi thứ ở nơi này đều thấy rất mới lạ. Đoán chừng đang suy nghĩ: nơi này thật xinh đẹp nha.
Ôn Uyển vui vẻ cầm một khối Dương Chi ngọc bội chạm trổ hình rồng, đặt ở trong xiêm y Hổ ca nhi. Lại lấy thêm tấm vải hình con cọp có màu sắc sặc sỡ, thoáng cái đã thu hút được lực chú ý của tiểu lão hổ tới đây. Mai nhi thấy tấm vải hình con cọp thì cười ha hả không ngừng: “Có lấy về, đoán chừng cha nó cũng không cho thằng nhóc này chơi.”
Ôn Uyển cười cười, hài tử nhỏ như vậy có cái gì không thể chơi. Dĩ nhiên, cha không cho chơi, vậy thì không bằng cất đi, để ở chỗ này chơi là được rồi.
Bà vú ôm hài tử sang bên cạnh để hai người nói chuyện phiếm. Vừa nói một lát lại nhắc đến Yến Kỳ Hiên. Bởi vì Ôn Uyển hạ lệnh, cho nên không ai báo bất kỳ tin tức gì trong phủ Thuần vương. Hôm nay đột nhiên nghe được Mai nhi nhắc tới, liền phát hiện mình không còn cảm giác nữa.
Mai nhi cũng chỉ vô ý nhắc đến, nàng nói chuyện ở trước mặt Ôn Uyển , thường không suy nghĩ trước khi nói, giống như lúc còn là cô nương, nghĩ đến cái gì thì nói cái đó. Nói ra xong mới thấy ảo não.
Ôn Uyển rút trâm cài tóc Trân Trâu Lưu Ngân trên đầu nàng, cầm ở trên tay xoay xoay, trâm cài tóc ở trên tay nhanh chóng xoay tròn. Trân Châu Lưu Ngân cứ quay một vòng lại một vòng.
Mai Nhi dở khóc dở cười: “Nhìn cái bộ dáng này của ngươi nào có một phần khí chất ổn trọng như người bên ngoài đồn đại, giống như hài tử năm tuổi nhiều hơn.”
Ôn Uyển quay thêm một vòng, rồi cài trở lại búi tóc của Mai nhi: “Ở trước mặt ta có cái gì thì nói cái đó, đều đã qua hơn nửa năm rồi, khổ sở bi thương gì đều cũng qua. Hiện tại hắn có tốt không? Cùng Thuần thế tử phi chung đụng như thế nào?”
Mai nhi thấy Ôn Uyển quả thật thản nhiên, không có toát ra chút bi thương, lúc này mới tiếp tục nói: “Rất tốt. Cùng Thuần thế tử phi, hai vợ chồng rất hòa hợp. Nhưng tinh lực của hắn đặt chủ yếu ở thư pháp. Có điều theo ta nhìn thấy thì Thuần Vương Phi không thích vị Thế tử phi này. Khắp nơi cất nhắc tiểu Giang thị, chính là trắc phi của Thuần thế tử, cháu gái Thuần Vương Phi, khiến hai người họ đối nghịch. Nhưng Thế tử phi rất thông minh, nên không rơi vào thế hạ phong.”
Ôn Uyển cũng không cảm thấy kinh ngạc, vì điều này ở trong dự liệu của nàng: “Chèn ép rất nghiêm trọng sao?”
Mai nhi lắc đầu: “Thế thì không có. Có Thuần Vương ở trên cao che chở, còn chia cho Thế tử phi hơn nửa gia quyền. Nhưng bị mẹ chồng gây khó khăn thì cuộc sống sẽ không quá tốt. Có điều Giang thị cũng rất có thủ đoạn, Thuần thế tử đối với nàng mặc dù không có tình cảm sâu đậm gì, nhưng cũng rất che chở cho nàng.”
Mai nhi chần chờ một chút, tiếp theo mới lên tiếng: “Thật ra thì, Giang Vân Vân sau khi vào cửa được một tháng thì đã mang bầu, nhưng sau đó không biết xảy ra chuyện gì mà lại bị xảy thai. Còn gài tang vật giá họa cho Thế tử phi, nhưng Giang Lâm là người thông minh nên không dễ dàng mắc bẫy. Về phần chuyện sau này thì ta không biết. Dù sao Giang Vân Vân cũng không chiếm được lợi ích gì, vì cuối cùng Thuần Vương đã đứng ra che chở, tùy ý để cho một đứa nha hoàn nhận tội. Ta còn nghe nói, Lý trắc phi đối với vị Thế tử phi này không tệ, thường xuyên giúp đỡ thế tử phi nói chuyện.”
Ôn Uyển cúi đầu, suy nghĩ một chút cười nói: “Ở trước mặt ngươi, ta cũng không nói lời vô nghĩa. Ban đầu ông ngoại hoàng đế vốn đã đáp ứng hôn sự của ta cùng với Yến Kỳ Hiên. Nhưng bị Thuần Vương Phi cản trở. Ông ngoại hoàng đế không muốn ta vào đó để chịu đau khổ này. Thuần Vương Phi còn tự mình chọn mấy người cho con mình, trong số đó Giang Vân Vân thì có tầm nhìn hạn hẹp, những người còn lại, toàn bộ đều là dưa già táo non. Giang Lâm là do ta chọn giúp. Nên bà ấy không thích, còn chèn ép nghiêm trọng, cũng không ngoài dự liệu của ta.”
Mai Nhi há hốc miệng, ý này là của hoàng đế, Thuần Vương Phi lại dám động tay chân: “Hai huynh đệ của Thuần Vương Phi, một bị hoàng thượng chém đầu, một đến nay còn bị nhốt tại Thiên Lao, chính là do nguyên nhân này?” ban đầu Mai Nhi cho là Ôn Uyển hạ độc thủ chỉ là lời đồn trong kinh thành. Không nghĩ tới, lại là sự thật. Hơn nữa nàng vẫn hiếu kỳ không dứt về hai vị huynh trưởng của Thuần Vương Phi, một kẻ chết, một kẻ bị giam trong ngục kia. Về chuyện này, chỉ cần Thuần Vương nguyện ý ra mặt thì chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể gì. Nhưng đến bây giờ vẫn chưa được thả ra khỏi ngục, thì ra đều do Thuần Vương phi đắc tội hoàng đế.
Ôn Uyển cười một tiếng.
Mai Nhi thấy bộ dáng Ôn Uyển vân đạm phong khinh, trong lòng tràn đầy khổ sở: “Ngươi cũng thiệt là, ngươi, ngươi nên nói cho Thuần thế tử biết mọi chuyện. Đâu cần tự ăn khổ nhiều như vậy.”
Ôn Uyển mặt lộ vẻ bất đắc dĩ: “Trước khi hắn đám cưới, ta đã gặp hắn. Ta nói cho hắn biết ta là Phất Khê. Nhưng hắn không tin, hắn cho rằng ta lừa gạt hắn, còn mắng ta một trận. Hắn nói cho ta biết, nếu như Phất Khê chính là ta, vậy cũng không phải là Phất Khê trong lòng hắn. Ngươi nghĩ xem, đều náo loạn thành như vậy rồi, còn có thể có kết quả sao? Ông ngoại hoàng đế không đáp ứng, ta cũng không cảm thấy có vấn đề gì.”
Mai Nhi liền lắc đầu không tin: “Làm sao có thể như vậy, ngươi đã nói đến thế mà hắn còn chưa tin sao? Điều này sao có thể? Hắn là tên ngốc hả?”
Ôn Uyển đang nhìn bầu trời, bầu trời vạn dặm không mây, xanh thẳm một màu. Mà trong lòng nàng bi thương đã biến mất từ lâu, chỉ để lại nỗi phiền muộn còn chưa hòa tan: “Thật ra ta cũng không tin, tại sao hắn lại thích Phất Khê? Tất cả mọi người trong kinh thành đều biết hắn ngưỡng mộ Phất Khê. Nhưng khi ta đứng ở trước mặt hắn, hắn lại nói ta giả mạo, lúc đó ta mới biết được, hắn chỉ thích Phất Khê trong trí nhớ của hắn mà không phải Ôn Uyển hiện tại. Lúc đó ta mới buông tay. Chấp nhất hai năm. Kết quả chỉ là một trò hề. Thử nghĩ lại xem, ta cảm thấy mình rất ngốc.”
Mai Nhi thấy Ôn Uyển mang bộ dáng vân đạm phong khinh, trái tim co rút đau đớn từng cơn. Hao hết tâm lực cầu được hoàng đế đồng ý ban hôn, kết quả, đứng ở trước mặt người yêu, hắn lại không nhận ra. Còn nói coi như đúng thì cũng không phải là người trong lòng hắn. Lời này đả thương người khác đến cỡ nào.
Mai Nhi lôi kéo tay Ôn Uyển, ánh mắt hồng hồng, nước mắt muốn trào ra: “Ngươi, ngươi, làm sao ngươi không nói với ta. Hắn ở đó mà thâm tình hoài niệm Phất Khê, còn trong hiện thực thì lại tàn nhẫn với ngươi như vậy. Vậy hắn thâm tình chó má cái gì, thâm tình cái chết tiệt gì? Ngươi, ngươi, những chuyện này đều giấu ở trong lòng, chắc khổ sở nhiều lắm. Tại sao ngươi không nói với ta.” Mấy năm ở trong hoàng cung kia đã chịu muôn vàn khó khăn, không nghĩ tới Yến Kỳ Hiên ở sau lưng còn đâm một dao vào ngực nàng.
Ôn Uyển cười cười.
Mai Nhi rất khó chịu, lập tức lắc đầu: “Không thể nào, cái này không thể nào? Trừ phi hắn là kẻ ngu. Kẻ ngu cũng sẽ không ngu xuẩn như vậy.”
Chuyện này đã qua nửa năm, Ôn Uyển đã không thấy khó chịu nữa: “Tất cả những chuyện này đều là công sức của Thuần Vương Phi. Bà ấy không thích ta gả vào phủ Thuần Vương. Yến Kỳ Hiên cũng chưa từng trải qua chuyện gì, cho nên giống như là tượng gỗ nghe theo Thuần Vương phi. Nhưng ta nghe nói, gần đây hắn tiến bộ không ít.”
Mai Nhi không thể hiểu được: “Không thể nào, cho dù Thuần Vương Phi không thích ngươi, nhưng cũng không có thể hại Yến Kỳ Hiên như vậy, biết rõ ràng ngươi và hắn có hôn ước, còn dâng sổ con xin cưới gì? Cái này chẳng những chọc cho hoàng đế không vui, còn có hại mà không có lợi với Yến Kỳ Hiên.”
Ôn Uyển lộ ra ánh mắt khinh thường nói: “Đều nói hổ dữ không ăn thịt con, nhưng Thuần Vương Phi thì ngoại lệ. Nếu có cơ hội, ngươi cũng nên nói những lời này cho Thuần thế tử phi biết. Nàng thông tuệ hơn người, tâm kế không tồi. Sau khi biết rồi sẽ có cách phòng ngừa.”
Mai Nhi nhìn Ôn Uyển giống như nhìn quái vật: “Ôn Uyển, ngươi có biết ngươi đang nói gì không?” Hổ dữ ăn thịt con, chỉ có thể có hai khả năng, một là không phải ruột thịt, hai là con cọp nổi điên thật rồi.
Ôn Uyển dứt khoát nói: “Kẻ điên thì cái gì mà không làm được. Ta chỉ dựa vào nhiều chuyện hoang đường bà ấy đã làm mà suy đoán như vậy. Chuyện này chỉ ngươi biết là được rồi, không nên nói với người khác nữa. Đối với Giang thị, ngươi đặc biệt nhắc nhở là được.” Ôn Uyển biết, lấy giao tình của La Thủ Huân và Yến Kỳ Hiên, nữ quyến hai nhà nhất định sẽ qua lại. Hai nàng đều là người thông minh, nên quan hệ nhất định tốt.
Mai Nhi sững sờ gật đầu.
Cũng tại lúc này, Hạ Xảo ở bên ngoài kêu lên: “Quận chúa, Dư cô nương tới.” Hai người đi ra khỏi phòng đã nhìn thấy Y Y tiến vào.
Tiếp theo, tốp năm tốp ba đều tới. Chân Chân cũng mang hai hài tử tới.
Mai Nhi nhìn hai bé gái phấn điêu ngọc mài: “Chân Chân, ngươi tùy ý đem một khuê nữ gả cho Hổ ca nhi của ta làm vợ, có được hay không?”
Chân Chân ngạc nhiên, vừa định há mồm.
Ôn Uyển còn không có đợi Chân Chân nói tiếp: “Ngươi thật là biết nói, chúng còn là con nít, nhà chúng ta không có lệ định hôn cho trẻ nhỏ. Hổ ca nhi còn chưa lớn ngươi đã lo chuyện cưới vợ cho nó. Mai nhi, ngươi giữ lại ý định này đi.”
Mai nhi cũng không tức giận, cười ha hả nói: “Ta cứ đặt cọc trước, đến lúc đó nếu Hổ ca nhi nhà chúng ta là một người tốt thì cần phải ưu tiên ta trước a, không thể gả cho người lung tung được”
Lúc này Ôn Uyển không trả lời. Chân Chân nhìn Hổ ca nhi khoẻ mạnh kháu khỉnh, rất là khả ái: “Chờ hài tử lớn lên, nhìn tính tình rồi hãy nói.” Nếu là Hổ ca nhi có thể thuận lợi lớn lên thì chính là trưởng tử, sau này có thể thừa kế tước vị. Lại có Mai Nhi làm mẹ chồng, nữ nhi của mình gả qua đó, cuộc sống cũng không tệ lắm.
Tất cả mọi người đều nói hai đứa trẻ thật xứng đôi. Nhưng Ôn Uyển liều chết cũng không mở miệng. Kiên quyết không nói cưới nhà ai, gả nhà ai. Mấy câu nói giỡn có đôi khi có thể trở thành sự thật. Không nên tự tìm chuyện phiền phức như vậy, hài tử lớn lên, ai biết tính tình như thế nào, nhiều hài tử cứ bị lừa như vậy đấy (Ôn Uyển cũng không phải nói những hài tử này sau này sẽ kém, nhưng nếu tính tình không hợp, người vốn thích tính tình uyển chuyển hàm xúc lại cưới một người bưu hãn, sau này làm sao mà sống.)
Như Vũ là người đến cuối cùng, cũng có mang Nguyên ca nhi đến. Nguyên ca nhi mặc một thân bào phục bằng gấm hoa văn hình đám mây màu đen. Trên đầu mang một cái mũ lông chồn đỏ thẫm. Trước mũ có khảm một viên đá mắt mèo to, phú quý vô cùng. Phía ngoài khoác một bộ quần áo lông chồn màu xanh, làn da trắng nõn, một đôi mắt hạnh nhấp nháy chuyển động, tướng mạo có bốn phần giống Ôn Uyển.
Nguyên ca nhi từ trong tay bà vú đi xuống, hướng Ôn Uyển đường đường chính chính mà hành đại lễ. Hiếm thấy là lễ nghi của đứa bé này không tìm ra một phần lỗi.
Ôn Uyển không đợi Nguyên ca nhi hành lễ xong, đã kéo hắn lên ôm trong ngực, hôn bẹp một cái trên khuôn mặt nhỏ nhắn, cười nói: “Nhìn xem mẹ con dạy con cái gì nè, nhỏ như vậy lại đi học những thứ này, cũng không sợ con mệt mỏi. Hôm nay đến nơi này của cô cô, muốn làm gì, chơi như thế nào, cũng không ai quản con đâu. Đừng nghe mẹ con a!”
Như Vũ thấy ánh mắt nhi tử nhìn về phía mình thì cười đến vui vẻ: “Ở chỗ này, cô cô của con là lớn nhất, nghe theo cô cô con đi.”
Ôn Uyển thấy trong mắt Nguyên ca nhi chần chờ, trong lòng có chút thương tiếc, hài tử còn nhỏ đã phải học nhiều thứ như vậy, thật là cực khổ. Liền sai người mang mấy con búp bê vải đã chuẩn bị đem tới, ánh mắt Nguyên ca nhi sáng lên, đưa tay liền ôm vào trong ngực. Nguyên ca nhi cũng để người ta ôm đi xuống.
Mới vừa rồi mọi người tùy ý nói giỡn chuyện hứa hôn, nhưng nhìn Nguyên ca nhi cười đùa, ai cũng không dám mở lời. Nguyên ca nhi thân phận quý trọng, hắn là con vợ cả, nếu gả qua rất có thể là Thái tử phi tương lai, thậm chí là hoàng hậu, chuyện đùa giỡn này ai cũng không dám.
Mấy người ngồi cùng một chỗ, mặc dù cười cười nói nói nhưng khác biệt vô cùng rõ ràng. Ôn Uyển còn tốt, rất là tùy ý. Nhưng Như Vũ, thì mỗi tiếng nói cử động đều không thoát khỏi tiêu chuẩn lễ nghi hoàng gia.
Ôn Uyển ở bên cạnh nhìn thấy, trong lòng thở dài trong lòng một tiếng. Cũng không phải nói Như Vũ không tốt, nhưng nếu đã tạo thành cái thói quen này, muốn cho nàng ấy thay đổi là không thể. Bởi vì Thái Tử Phi có địa vị tôn quý, không thể xảy ra một chút sai lầm nào.
Cũng may ở trên còn có Ôn Uyển chống đỡ. Nếu không tình huống này không phải là chị em tụ hội mà là Thái tử phi triệu kiến.
Ôn Uyển cười nói: “Ra ngoài nhé, ta mang các ngươi ra ngoài đi dạo. Ta thấy những thứ đại gia khuê tú các ngươi, làm vợ người ta rồi cũng không thể cứ ngày ngày ngồi yên trong nhà không hoạt động. Theo ta đi xem một chút vài sân nhỏ khác, cảnh trí cũng không tệ.”
Đoàn người đi dạo tới Đằng Mạn viện, liền rối rít khen ngợi sân nhỏ thật tinh xảo rất khác biệt. Cái này không phải khen lấy lòng Ôn Uyển, mà cái viện nhỏ này quả thật xinh đẹp vô cùng.
Ôn Uyển vô cùng đắc ý nói: “Dù sao cả đời ta đều ở đây, mỗi năm ta sẽ thay phiên ở trong một sân nhỏ. Các ngươi chớ hâm mộ ghen tỵ với ta nha!”
Một câu nói khoe khoang dưới vẻ mặt khôi hài của Ôn Uyển, mọi người cười ha hả không ngừng. Mai nhi trêu ghẹo: “Ôn Uyển, chờ ngươi có hài tử rồi, hài tử nhà ngươi cũng phải đi theo ngươi ngày ngày đổi viện. Ngươi không sợ hành hạ hài tử nhà ngươi a!”
Mọi người rối rít trêu ghẹo, cũng rất hoà thuận vui vẻ.
Chương 10: Khai trương tửu lâu (thượng)
Đi dạo các viện xong, lại trở về Vinh Hòa đường cùng nhau dùng bữa, đồ ăn rất tinh xảo, tất cả cũng đều là món ăn mọi người yêu thích. Cho nên, mỗi người ăn đều rất hài lòng. Sau khi ăn xong đều khen ngợi không dứt.
Y Y vô hạn nuối tiếc mà nói: “Ôn Uyển, tại sao ngươi lại ăn những thứ ngon như vậy. Sau này ta đến Giang Nam rồi cũng chỉ có thể ăn trong mộng mà thôi.”
Vũ Đồng ở một bên cười nói: “Cái này thì đơn giản, bảo tướng công ngươi tham gia thi cử. Đến lúc đó, có thể ở kinh thành làm quan. Vậy không phải ngươi có thể thường xuyên đến phủ Tôn Quý Quận chúa ăn ké thức ăn ngon sao?”
Đoàn người cười cười nói nói, không khí cũng không tệ.
Như Vũ vẫn giữ dáng vẻ hàng vạn hàng nghìn xa cách nhìn mọi người. Lúc mọi người không nói lời nào, mới mở miệng nói: “Ôn Uyển, dù sao cũng đang nhàn rỗi. Ngươi có nghĩ tới một lần nữa mở cửa hàng hay không? Chúng ta cũng góp chút cổ phần. Tất cả mọi người cũng có thể kiếm chút tiền son phấn.”
Thủ đoạn vơ vét của cải của Ôn Uyển, người ở chỗ này ai cũng biết. Nhưng tất cả đều không dám nói lời này. Hiện tại Thái Tử Phi đã mở lời thì không còn gì tốt hơn.
Ôn Uyển cười lắc đầu: “Qua hai tháng nữa ta sẽ phải bận rộn rồi, không còn nhiều thời gian. Nhưng nếu các ngươi muốn hùn vốn mở ra cửa hàng, có cái gì phiền toái cần ta hỗ trợ, ta có thể giúp nhất định sẽ giúp.”
Tất cả mọi người có chút thất vọng.
Nhưng Mai Nhi lại cười tiếp lời nói: “Ôn Uyển, ngươi cứ xem xét, nếu có vụ làm ăn gì tốt, ngươi cho chúng ta biết, cũng xem như giúp định hướng cho chúng ta.”
Ôn Uyển có chút khó xử: “Cái này ai cũng không dám bảo đảm trăm phần trăm sẽ kiếm ra tiền.” Làm ăn, chỗ nào có thể ổn định kiếm lời mà không có lỗ vốn. Rồi lại nói, đợi việc kinh doanh của nàng đi vào quỹ đạo, nàng đâu còn có thời gian đi mà quản xem bọn hắn làm cửa hàng khỉ gió gì.
Y Y có chút kỳ quái hỏi: “Ôn Uyển, hai tháng nữa ngươi phải bận rộn cái gì? Bộ dáng của ngươi dường như một chút thời gian cũng không có.”
Ôn Uyển cười cười nói: “Rất nhiều chuyện. Chỉ hận không có cách phân thân.”
Mọi người thấy Ôn Uyển đã nói như vậy, cũng không quấn quanh cái đề tài này nữa.
Đến tháng hai, Ôn Uyển bắt đầu bận lu bù công việc lên, địa chỉ tửu lâu Ôn Uyển đã sớm tìm xong rồi. Là đường cái phía đông, nơi náo nhiệt nhất kinh thành, Ở nơi phố xá đông nhất. Ôn Uyển mua ba cửa hàng lớn nằm cạnh nhau, sau đó phá hủy xây lại cái mới.
Kiến trúc của tửu lâu, kế hoạch bố trí bên trong tửu lâu đều là Ôn Uyển tự mình động thủ. Ôn Uyển muốn xây một cái nhà theo kiến trúc hiện đại nhưng cũng mang hơi thở cổ đại. Nàng biết tài nghệ của mình, cho nên sau khi hoàn thành bản nháp sơ thảo liền mời chuyên gia chỉ điểm, đem chỗ chưa được chỉnh sửa. Danh gia được mời đến chính là sư phụ kiến trúc trước kia tham gia vào làm Minh Nguyệt sơn trang cùng Ôn Tuyền thôn trang, một vị lão giả vô cùng thật tình mà có trách nhiệm, đã cùng Ôn Uyển hợp tác qua, Đổng lão tiên sinh.
Đổng lão tiên sinh vừa nghe là Ôn Uyển Quận chúa tới thỉnh, không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng. Có thể xây dựng ra Minh Nguyệt sơn trang to lớn bực này là kiêu ngạo lớn nhất cả đời hắn. Bằng hữu bên cạnh hắn luôn tán dương không dứt. Chính hắn cũng thường xuyên du ngoạn ở bên trong. Sau chuyện này, quan lại quyền quý trong kinh thành muốn xây sân viện luôn luôn tìm hắn, mấy năm nay làm ăn rất tốt. Lần này vừa nghe nói là Quận chúa đến tìm, không nói tới địa vị Ôn Uyển, chỉ cần nhìn những hào quang Ôn Uyển mang lại, hắn nhất định sẽ không từ chối.
Đổng lão tiên sinh nhìn bản thiết kế của Ôn Uyển xong liền khen ngợi không dứt. Nhưng ông vẫn căn cứ tình huống thực tế sau khi cùng Ôn Uyển thảo luận một phen, hắn liền sửa chữa lại bản vẽ của Ôn Uyển, thêm vào quan điểm của mình, như vậy sẽ chuẩn xác hơn. Hai người thảo luận xong, dùng hơn một tháng thời gian, mời Đổng lão tiên sinh chịu trách nhiệm trông coi, có vấn đề gì có thể lập tức đề xuất sẽ tiếp tục sửa đổi.
Ôn Uyển phá bỏ nhà cũ, phá thổ động công xây nhà mới. Trong vòng một ngày tất cả mọi người đều biết tụ tài đồng nữ lại tái xuất giang hồ.
Kể từ khi Ôn Uyển đem tất cả tài sản bán đi và hiến tặng tiền bạc của mình, bốn năm nay vẫn không truyền ra tin tức làm ăn (còn ba thuyền lớn ở ven biển đến bây giờ vẫn không có tin tức truyền ra ngoài).
Bây giờ Ôn Uyển không làm việc khiêm tốn giống như ngày thường. Nên xây dựng ngôi tửu lâu này càng phô trương càng tốt, bởi vì nhiều người chú ý, đến lúc đó cũng không cần đi tuyên truyền, mọi người đều biết có một tửu lâu như vậy, tiền tài còn không cuồn cuộn chảy về sao.
Bên này tin tức Ôn Uyển muốn làm ăn vừa truyền ra, rất nhiều người đều bắt đầu rục rịch. Danh hiệu tụ tài đồng nữ đó cũng không phải chỉ đắp lên, người tìm cách kéo quan hệ đều rối rít tìm tới cửa, cũng muốn nhập một phần cổ vào cái tửu lâu này.
Lần này Ôn Uyển cũng thay đổi thái độ để mọi người cùng nhau kiếm tiền như lúc trước, đã cự tuyệt tất cả người muốn nhập cổ phần. Càng như vậy, những người đó ngược lại càng muốn nhập cổ. Bởi vì cái này, đã nói rõ là ngôi tửu lâu này nhất định là kiếm được nhiều tiền.
Lúc trước Chu vương được ở lại cùng Triệu vương và Trịnh vương. Ninh vương sau khi gặp chuyện không may đã bị trục xuất trở về đất phong. Cho nên, lần này tới cửa kêu oan chính là Thuần Vương gia.
Trong lòng Thuần Vương gia rất buồn bực, cuối năm ngoái hoàng đế hướng về phía hắn cố ý nói mấy lần về Minh Nguyệt sơn trang, ý tứ gần xa đều biểu lộ ra thôn trang này cũng là của Ôn Uyển. Ban đầu bọn họ đều chiếm lợi lớn. Dĩ nhiên, sự thật đúng là bọn họ chiếm lợi, nhưng không có hai người bọn họ, Ôn Uyển cũng ăn không nổi cái bánh ngọt lớn này. Nhưng bây giờ trời đất bao la hoàng đế lớn nhất, điểm này nhãn lực Thuần Vương vẫn phải có. Không biết làm sao đành phải giao lại thôn trang.
Mỗi cổ phần của Minh Nguyệt sơn trang trị giá khoảng mười vạn lượng. Lúc trước Ôn Uyển bán hai thành cổ phần được khoảng hai mươi ba mươi vạn bạc (cụ thể là bao nhiêu Thuần Vương không biết rõ, bởi vì sản nghiệp Ôn Uyển lúc ấy là đóng gói mua). Chính mình thực sự đã lỗ lớn rồi. Nhưng cũng không làm sao được, ai bảo người ta là hoàng đế, cánh tay không tóm được bắp đùi, bồ hòn này ngậm vào cũng chỉ có thể ăn.
May mắn mấy năm này buôn bán cũng đủ lời, cộng thêm Minh Nguyệt sơn trang làm ăn đã không lớn bằng lúc trước, thu nhập đã giảm đi sáu phần tiền lời. Giao trả thì giao trả thôi! Lần này dù tửu lâu của Ôn Uyển thế nào, hắn cũng phải chiếm hai thành cổ phần.
Mấy ngày nay Ôn Uyển nhận được không biết bao nhiêu bái thiếp. Nhưng toàn bộ đều bị trả lại, không ngờ lại nghe thấy Thuần vương tới.
Ôn Uyển nhìn phía ngoài một chút, hôm nay không có mưa, càng không có sấm chớp, thời tiết nắng ráo sáng sủa, nhưng mặt trời cũng không mọc ở phía tây.
Hai nhà đều đã ầm ĩ thành cái bộ dáng này, Thuần Vương còn không biết xấu hổ mà đến, hơn nữa rõ ràng là hướng về tửu lâu. Thuần Vương có thể mở miệng ra được sao?
Ôn Uyển đoán trước quả không sai, Thuần Vương thật sự vẫn mở miệng được (thật ra thì hôn nhân hai nhà không thành, ở trong mắt Thuần Vương không phải là chuyện đại sự gì, không đến nỗi khiến cho cả đời không qua lại với nhau). Đó là vấn đề thái độ của mỗi người.
Ôn Uyển vô cùng im lặng, nhưng vẫn uyển chuyển cự tuyệt. Lúc trước là việc kinh doanh của mình, hiện tại đã không giống như vậy, đây là việc kinh doanh của hoàng đế, không ai có thể tham gia cổ phần.
“Ôn Uyển, cháu không thể không nhận người như thế, qua sông liền hủy cầu a. Nhớ ngày đó mặc dù là cháu khởi đầu, nhưng tất cả quá trình đều là ta cùng Chu vương chuẩn bị. Cháu là một hài tử cho dù có kế sách kiếm tiền, nếu không có chúng ta, cháu cũng không đứng vững được. Phải, ban đầu là chúng ta chiếm lợi của cháu. Nhưng trên thực tế cổ phần của cháu cùng Trịnh vương tăng lên nhiều nhất. Hiện tại cháu gánh vác được rồi lại muốn ăn một mình. Không thể làm chuyện như vậy, cháu làm như vậy là quá không nói đạo lý.” Thuần Vương nói đi nói lại, Ôn Uyển cũng không mở miệng vàng đáp ứng hắn chuyện nhập cổ phần, trong lòng liền tức giận.
Thấy Ôn Uyển còn không mở miệng, cả giận nói: “Ôn Uyển, ban đầu chính cháu đã hứa với ta, sau này bất kỳ sản nghiệp nào của cháu, ta cũng có thể nhập cổ phần. Từ trước đến giờ cháu đều nói được làm được. Ta thật không ngờ, cháu nói trở mặt liền trở mặt, ta xem như đã nhìn lầm cháu rồi.”
Ôn Uyển chớp chớp mắt, nhìn Thuần Vương tự mình một người ở đó tức giận.
Thuần Vương thấy vẻ mặt Ôn Uyển, rốt cục cũng nhớ tới chuyện của hai nhà, còn đâm chọc đến không ít chuyện xưa, ngượng ngùng nói: “Ôn Uyển, cái này cũng là duyên phận không đủ. Hơn nữa, ta đã thuận theo ý của cháu, bảo Kỳ Hiên cưới Giang Lâm kia, còn cho nàng làm quản gia.”
Ôn Uyển chuyển động vòng tay như ý khảm nam châu với những sợi chỉ tơ bạc trên tay, không lên tiếng. Đây là duyên phận không đủ sao? Rõ ràng người hai nhà đã bàn bạc chuyện này xong rồi. Thuần Vương không phải là không biết, hắn cái gì cũng biết, chẳng qua chỉ giả bộ không biết mà thôi. Hơn nữa, nói cái gì mà làm theo ý của nàng. Ôn Uyển khẽ cười nói: “Nếu như cháu tìm người lớn lên xấu, xuất thân thấp hèn, lại khó coi, tính cách xảo trá tai quái, cho phủ Thuần vương một cô gái gây họa, cậu có đáp ứng không? Về phần có giao chuyện trong phủ cho con dâu quản hay không thì liên quan gì tới cháu.”
Thuần Vương sắc mặt thay đổi: “Cháu đã không đáp ứng, vậy thì thôi đi.” Hắn thật không nghĩ tới, Ôn Uyển vừa được thế liền trở mặt.
Ôn Uyển thấy Thuần Vương muốn đi, nàng cũng không thật tình muốn trở mặt cùng Thuần Vương. Dù sao, Thuần Vương là Tông lệnh, trở mặt đối với nàng cũng không có gì hay. Hơn nữa, chuyện nàng và Yến Kỳ Hiên cũng nói không ra là ai đúng ai sai, đến cuối cùng cũng chỉ có thể sử dụng cái câu châm ngôn kia, duyên phận không đủ. Nếu Thuần Vương chịu không để ý mặt mũi đến tìm mình, cũng là loại thái độ lấy lòng: “Không phải là cháu không đồng ý, muốn ăn một mình. Mà là cháu cũng không còn biện pháp, cái này không phải là cháu có thể quyết định, cháu chẳng qua là hỗ trợ xử lý. Chỉ có thể coi là một chưởng quỹ thôi.”
Thuần Vương ngẩn người, ngược lại liền hiểu tại sao Ôn Uyển thay đổi thái độ ‘mọi người cùng kiếm tiền’ như lúc trước. Thì ra người muốn ăn một mình không phải là Ôn Uyển, mà là vị phía trên kia. Khụ, vị phía trên này, muốn đi ăn chùa, ai dám cùng tranh với hắn quả là chán sống.
“Ồ, nghĩ như thế nào mà lại mở tửu lâu để làm ăn. Hiện giờ trong kinh thành tửu lâu không ít, làm ăn cũng bình thường, tại sao lại muốn kinh doanh tửu lâu?” Thuần Vương lập tức dời đi đề tài, không hề đề cập đến chuyện cổ phần nữa. Đến lúc này hắn không dám nhắc lại chuyện cổ phần, muốn chiếm lợi của hoàng đế, trừ phi ngươi thấy mình đã sống đủ rồi. Thiên hạ này, luôn luôn chỉ có hoàng đế chiếm lợi của người ta, nơi nào có thể chiếm lợi của hoàng đế. Chiếm lợi của hoàng đế, thì đến cuối cùng ngay cả lục phủ ngũ tạng đều phải nôn trả. Mặc dù hắn là Thiết mạo thân vương, nhưng vẫn còn biết cái gì là đúng mực.
“Là cháu muốn mở tửu lâu. Đều do cháu khi đó nhất thời cao hứng, nói muốn giúp cậu kiếm tiền nghìn lần vạn lần. Lần này thì phải bắt đầu làm cu li rồi.” Ôn Uyển cố ý mặt ủ mày chau, mục đích là xem phản ứng của Thuần vương một chút.
“Cháu thật sự làm được sao?” Thuần Vương cả kinh hồi lâu không nói lời nào, sau khi phục hồi lại tinh thần, nhất thời dở khóc dở cười. Hắn biết là quốc khố trống không, lại không nghĩ rằng hoàng đế không chỉ nghĩ đến làm sao tăng thu giảm chi, tràn đầy quốc khố. Lần này liền đánh chủ ý lên Ôn Uyển. Thật đúng là bội phục vị đường đệ này của mình. Co được dãn được, khó trách có thể trổ hết tài năng trong cuộc đấu võ. Không tệ, thật là lợi hại. Nhân tài tốt như vậy lại không cần, đúng là đáng tiếc. Dĩ nhiên, nếu mình có thể đi theo kiếm được chút chỗ tốt, vậy thì không còn gì tốt hơn.
“Ha hả, cố hết sức vậy. Có điều cháu chỉ cần thử nghĩ, nếu như cháu thật có thể kiếm nhiều tiền như vậy, tuy nói không phải là của cháu, nhưng chỉ cần vừa nghĩ thôi cũng thấy rất hưng phấn.” Ôn Uyển không nói theo, chỉ cười ha ha, tránh khỏi sau này làm ăn cái gì, đều nói phải chiếm được cổ phần.
“Lớn có quyết đoán, nhỏ có tự tin, hi vọng cháu thật sự có thể kiếm nhiều tiền như vậy.” Thuần Vương có chút mất hứng, không thoải mái nói.
“Sao vậy, xem cái bộ dáng này của cậu, chân mày nhăn cả lại kìa. Tuy nói hai năm qua ra xảy ra rất nhiều phong ba, nhưng kiếm được không ít tiền mới đúng nha.” Ôn Uyển có chút kỳ quái, chờ nghe Thuần Vương nói xong, không biết là nên cười hay là buồn bực. Làm sao mới trong thời gian ba năm đã đem Minh Nguyệt sơn trang biến thành cái dạng kia.
Nàng hôm nay còn không có thừa thời gian để mà sửa đổi Minh Nguyệt sơn trang.
“Khai tâm học viện của cháu cũng không làm nổi nữa, hiện tại trên căn bản không chiêu sinh được. Tính toán làm nốt năm nay, năm sau sẽ không làm nữa.” Thuần Vương rất buồn bực, làm sao việc kinh doanh kiếm tiền vừa đến trên tay mình thì không xong như vậy.
“Nếu cậu nguyện ý thì hãy bán nó cho cháu đi! Trước hết cho cháu nợ lại tiền, cậu hãy làm giấy vay nợ. Vì muốn mở tửu lâu này, cháu đã đem hầu hết tất cả của cải của mình ra rồi. Hiện tại ở trên tay của cháu chỉ còn dư lại năm vạn lượng bạc. Năm vạn lượng bạc này cũng làm vốn quay vòng cho tửu lâu. Cậu cũng biết, mấy năm này trừ mấy ngàn lượng bạc một năm ở thôn trang, cháu không có thu nhập gì. Cho nên, trước hết hãy cho cháu nợ đi!” Ôn Uyển cảm thấy xấu hổ, mở tửu lâu này hoàng đế chỉ nói là mở cho hắn, nửa phần bạc cũng chưa đưa. May mắn lúc ấy nàng giữ sáu mươi vạn lượng bạc, đã có vốn để bắt đầu làm. Dĩ nhiên, chính nàng cũng không muốn hướng hoàng đế lấy bạc. Ôn Uyển nhìn hoàng đế ngày ngày vì tiền bạc mà rầu rĩ, muốn lấy cũng không an tâm. Dù sao trong tay mình còn có tiền dư, cứ dùng tạm trước đã.
“Ý của cháu là nói, tất cả tiền xây tửu lâu này đều là cháu chi ra. Hoàng thượng một phân tiền cũng không chi ra? Tốt, đúng là tốt, triều Đại Tề có hắn làm hoàng đế, nếu là không cường thịnh thì mới thật kỳ quái.” Thuần Vương tức cười hồi lâu, sau ha hả cười to. Xem ra bị chiếm lợi không chỉ có hắn, còn bao gồm cả Ôn Uyển.
Ôn Uyển gật đầu, thật ra cũng không cái gì để giấu giếm.
Thuần Vương buồn bực, vị hoàng đế này đúng là cái gì cũng làm ra được. Không ngờ lại muốn nuốt trọn tiền của Ôn Uyển, cho dù quốc khố khó khăn hơn nữa, thì mười mấy vạn hay hai mươi mấy vạn lượng bạc này khẳng định có thể lấy ra.
Ôn Uyển thấy sắc mặt Thuần vương không bình thường, liền nhanh chóng giải thích, không thể để hắn hiểu lầm, vậy sẽ làm cậu mất thể diện: “Cậu đã hiểu lầm rồi, là do cháu không lấy. Cháu biết hiện tại quốc khố trống không, cho nên đã nói với cậu hoàng đế, chờ sau khi mở tửu lâu rồi cháu sẽ đem tiền lời khấu trừ chi phí. Trước hết cứ lấy tiền của cháu để quay vòng đã.”
“Ta sẽ nhượng lại một nửa cổ phần của học viện Khai Tâm cho cháu, cháu cũng không cần viết giấy vay nợ cho ta. Chờ có tiền lời rồi, ta lại từ bên trong khấu trừ trở lại. Xét giá thị trường hiện tại không giống lúc trước, ta lấy ba vạn lượng bạc thôi, cháu xem như thế có được hay không ?” Thuần Vương cũng rất quyết đoán .
Ôn Uyển gật đầu, nói là ngày khác chuẩn bị xong sẽ tới.
Discussion50 Comments
hehe bắt đầu làm ăn ùi, sắp sửa thấy tiền ùi hifhi, hi vọng mọi sự đều sẽ thành công…
thời gian trôi qua bây giờ môi người ỏ một địa vị khác nhau rồi không tránh khỏ những thay đổi, cách xa, ùi lễ nghi rườm rà gỳ đó, thấy như Mai nhi mặc dù cưới chồng nhưng mà vẫn còn tốt ha, chứ gặp Như Vũ thì có vẻ hơi mệt mỏi, cuộc sống bị bó chặt nhìu thứ, buồn..hihi thích mấy đứa nhr quá đi mất không biết sau này con của OU thì như thé nào nhỉ :v
taais cả sản nghiệp của ôn uyển giao cho người khác kinh doanh đều sa sút thật tiếc nếu ôn uyển không bận tranh đấu thì tốt rồi làm gì cõ chuyện giảm lợi nhuận làm thuần vương kêu ca không sinh lợi nhuận thế đấy lúc có lợi thì ông nghĩ muốn được ôn uyển chia sẻ lúc cần sự ủng hộ của ông thì ông ra sức phá đám có thằng con thì để bà vương phi xoay vòng vòng nói gì nghe đấy may có ôn uyển giúp đỡ không thì không biết đã thành dạng gì mẹ chồng bênh thiếp thất chền ép vợ cả loạn
Thuần Vương kg thấy ngại kho gặp OU bàn chuyện làm ăn nhỉ. Còn YKH thì mình cũng chẳng còn hứng thú mỗi khi đọc đến nữa. Bgio chỉ quan tâm chuyện làm ăn của OU và chuyện gia đấu thôi. Mong chờ lắm ý
OU có mấy ng cậu như thế này đúng là bi hài mà. toàn thấy cậu chiếm lời từ cháu thui
Bạn Thuần Vương thật hay thấy ÔU mở tưu lâu còn mặt dày tới góp cổ phần nhưng không nghĩ rằng mình đã làm gì với ÔU dung túng cho người đàn bà của mình tìm mọi cách để khó dễ nàng khiến cho ÔUchiụ nhiều tổn thương thật bó tay với bạn Thuần Vương
chẳng hiểu sao Minh nguyet son trang voi khai tam vien qua tay thuan vuong thì lai giam loi nhuan nhỉ, cũng suýt chút nnua la tro mặt vs nhau rồi, cung may chua toi muc do, Thuan vuong thong minh thế kia sao cuoi phải 1 nguoi vợ ngốc nghếch thế nhỉ, chắc dc chieu chuong qua roi quen hay sao. ma nghi chac YKh ko phai la con ruot cua vuong phi dau, neu la con ruot thi giong nhu OY nói, hổ dữ ko ăn thit con cơ mà, nếu .. thuan vuong biet YKH ko phai la con ruot cua mình thì se ra sao đây?
TV da mặt đúng là đủ dày, chuyện giữa 2 nhà nháo lên như vậy rồi mà hắn còn không biết xấu hổ đến chỗ OU để kiếm lợi. Đã vậy mở mồm ra là làm như OU mới là người được lợi vậy. Đúng là chỉ có vô sỉ hơn, không có vô sỉ nhất. Nhìn Minh Nguyệt sơn trang và Khai Tâm học viện là biết, không có OU là dần dần suy vong thôi. Với bản lĩnh của mấy người mà có thể làm Minh Nguyệt sơn trang như OU hay sao. Đúng là không biết xấu hổ. Tks nàng
đúng là tiền bạc làm mờ mắt, đến sỉ diện cũng ko màng ~~ nhưg mà mìh cũg ko ghét TV lắm, dù ôg ta có mưu tính gì, thì lúc trc’ cũng từng chăm sóc dạy bảo ÔU thật tình.
thật muốn xem cái bộ dáng tửu lâu của ÔU ra sao quá >O< tks editor!
TV chuyển lại một nửa cổ phần là để OU vực lại làm ăn đây mà. so với việc phải đóng cửa thì nhường cổ phần đúng là quá lời rồi.
Thuần vương mặt dày quá đi, đã gây cho ÔU bao nhiêu đau khổ mà bây giờ còn mặt dày mặt dạn đến nhắc lại chuyện xưa để lấy cổ phần của ÔU, thật không biết trong não chứa gì nữa. Thanks
hđ cũng thật là, rất có tính thương nhân. thân làm vua 1 nc phải hy sinh bản thân cho ng khác đc ăn no mặc ấm, hđ này lại lợi dung thân phận để kiếm tiền của cả thiên hạ, haha có 1 ko hai. nhưng như thế thấy gần gũi hơn, hđ cũng là ng, lại nuôi cả ngàn vạn ng, phải như thế mới đúng. tranh kiếm tiền với con dân của mình. 2 cậu cháu này thật đáng yêu. TV cũng muốn kiếm tiền mà ko tranh nổi với hđ:))…nhưng ông ấy có đầy tiền rồi, sao cứ thik kiếm thêm tiền, chẳng lẽ xài nhìu lắm rồi à.
sản nghiệp rời tay OU là sa sút ngay. mấy năm liền không có thay đổi thì người ta chả chán chứ. con gái lấy chồng thay đổi thật nhiều, không còn như thời khuê tú vô tư chơi đùa vs nhau nữa. cái bao cỏ YKH nghe thấy là ghét, sao suy nghĩ của Mai nhi giống của mình thế, thâm tình cái khỉ gì chứ. tks nàng
Chỉ có ở tay ôn uyển thì ms thanhg còn gà đẻ trứng kaka . Sắp tiền vào như nước rồi <3
Nói đến làm ăn là bao kẻ chả khác nào ruồi nhặng bâu đầy lại muốn cùng làm hứ chỉ vì biết ÔU giỏi kiếm tiền, muốn ÔU động lão còn mình thì ngồi không lấy bạc chắc. Tưởng bọn hắn là cái thá gì chứ muốn cướp được lợi từ HĐ thì đúng là mơ hão rùi. Nhìn TV này ghét thế không biết.
Không có OU thì mấy sản nghiệp kia làm ăn thua lỗ cũng chẳng đáng ngạc nhiên. Thuần vương đúng là không để ý a, có thể đến gặp OU đòi nhập cổ phần tự nhiên như thế, nhưng lần này sao lại như ý được đây, không kể OU có đòng ý hay không, lần này OU cũng chỉ là đại diện thôi. Cũng buồn cười, trên danh nghĩa là của Hoàng đế nhưng toàn bộ tiền OU lại bỏ ra, OU đúng là đối xử cực tốt với Hoàng đế a.
Đám bạn của OU ta chỉ thích mỗi Mai nhi,mấy người kia thì không gì cũng bị ảnh hưởng thân phận địa vị mà cư xử theo kiểu khác nhau rồi, Tịnh Thu thì khỏi nói, không muốn phiền thêm
Cũng có chút không an tâm về hoàng đế. Ôn Uyển là một người rất nhạy cảm, dễ xúc động, không đa nghi nhưng đầu óc luôn theo chiều hướng quay vòng. Hoàng đế thật sự cho dù có đau đầu quá về quốc khố và tiền bạc thì cũng đừng mang Ôn Uyển ra làm cái kho vàng để lợi dụng
OU là người trọng tình thân như vậy cho nên đối với hoàng đế nàng mới tận tâm tận lực thế này. Mong chờ tửu lâu của OU khai trương quá.
OU là ai chứ, là Tụ tài đồng nữ đó.sản Nghiệp đc OU đích thân quản lý đương nhiên kinh doanh kiếm tiền lời phải cao hơn người không cho chuyên môn như mấy vị vương gia kia rồi. Nếu mà giống nhau thì OU phí bao nhiêu năm học kinh tế ở hiện đại rồi.
đọc 2 chương này cảm thấy nhẹ nhàng, ou ko bị gò bó ở trong cung nữa này. Thuần vương thế nhưng bị ăn thiệt thòi, đúng là cũng đỡ tức mà. bát đại tài nữa năm xưa bây giờ đã bị tách ra mỗi người đi một hướng rồi, thật đáng tiếc
Mấy cô nương này lâu lắm mới tụ tập, nhưng đám này có mỗi mai nhi là được nhất hiểu ôn uyển nhất, còn lại đều tính toán này nọ ta chẳng thích ai cả.
Ôn uyển bắt đầu làm ăn lại, sau tửu lâu sẽ là hì đây nha, mong chờ lắm lắm. Hoàng đế cũng thật dã man, cướp bóc trắng trợn, thuần vương bị rồi đến ôn uyển bị. Sau này ôn uyển củng cố lại trường học và minh nguyệt sơn trang thì lại tiền vào như nước thôi. Thêz nên mới tạo ra được thanh danh hiển hách. Dưới một người trên vạn người.
Vậy là YKH không làm OU phải đau lòng nữa, đẫ quên được hắn rồi. Tụ tài đồng nữ lại xuất môn rồi chính thức bắt đầu sự nghiệp thiên. Tửu lâu lần nầy chắc giống nhà hàng 5 sao ở hiện đại quá.
mấy cái con người này, từng người một đều muốn bám dính vào OU để kiếm lời, nhất là Thiaanf vương a, măt thật dày
cuối cùng OU cũng ko bị gò bó nữa mà tự do thể hiện bản thân ah, giờ thì OU mặc sức trổ tài rồi, OU nổi tiếng quá, mới có ý định xây dựng thôi mà bao nhiêu người đổ xô thăm hỏi, sau khi xây xong có khi những tửu lâu khác trong kinh thành ko sống nổi rồi. Thanks
hhaaaiiizzz nếu ôn uyển quay lại tiếp quản sản nghiệp thì đúng không ngại không có biện pháp chấn hưng phát triền sản nghiệp rồi đù sao buôm bán kinh doanh cũng là sở trường của ôn uyển mà…thuần vương đúng là chỉ có số làm thiết mạo thân vương thôi buôn bán rớ vào toàn hỏng bét không chỉ làm ăn giảm sút hơn lúc trước mà còn chỉnh sữa lại minh nguyệt gia trang làm mất đi ý nghĩa ban đầu khi thành lập lại minh nguyệt sơn trang…đúng là hết nói.nôn nóng quá không biết cách mạng sự nghiệp của ôn uyển lần 2 sẽ như thế nào nữa mong quá đi…tks nàg
Rất lâu rồi mới thấy mọi người tụ tập lại a mà người nào người nấy đều có con hết rồi còn ôn uyển đến bao giờ mới thành hôn đây niên ca bao giờ mới trở về kinh được đây hajzz. Bao nhiêu chuyện xảy ra như thế mà thuần Vương vẫn có thể chạy lại tìm ôn uyển đòi làm ăn chung chung được a
Thanks. Tất nhiên cái danh tụ tài đồng nữ không phải nói suông đâu. Ôn Uyển mà đã ra tay thì không cần phải nhiều lời a. Lần này tửu lâu chưa mở mà đã nổi tiếng vì danh Iin Uyển rồi. Đến khi khai trương, chẳng lẽ người không vào như nước à, à mà nhầm là tiền vào như nước mới đúng. Thuần vương buôn bán hỏng bét a. Mới có như thế mà đã không quabr lí nổi rồi thì làm sao mà buôn bán làm ăn lớn được.
Ta hóng tiếp a
cau hoang de an OU toi dang so lun ma nguoi ta di kiem tien cho roi ma con kong dua mot xu nua la sau cau wua keo kiet roi do nha cau con boc lot hon ong ngoia honag de nua OU kho roi. sau nay lay lai duoc Minh Nuyet son trai voi khia tam hoc vien roi thi co ma lam cho no phat trien lai nha choc cho ong thuan vuong nay tuc choi hehe voi lai khong lam mat danh tu tai dong nu cua minh do zo tay minh lun lun co loi nha
Lâu lắm Ou mới ra mặt các tài nữ năm xưa họp mặt mà tới cũng k đủ được. Ou chuẩn bị phát ra bản lĩnh kiếm tiền làm ai cũng thèm nhỏ dãi, nhưng tiền của HĐ ai dám ăn!!
Mọi người mãi mới có một ngày tụ tập đầy đủ chơi vui với nhau nha. Hoàng đế đương nhiên là có tính toán nhưng Ôu là người thân của ông mà. Thuần vương không ngờ mặt cũng dày phết, nhưng theo ông thì giao tình hai người cũng k cạn, ai ngờ a. Thanks tỷ
lao TV ha mom ra la bat OU phai the nay the no, phai cho nhap co phan, thay OU kiem duoc tien la lap tuc muon an ke, doi 1cach trang tron nhu the. OU k cho thi lap tuc tro mat ke tinh nghia xua, ong nay cu nhu kieu OU no ong nhieu lam y. Trong khi chuyen cua OU voi YKH thi lao nay dong y xong lai nuot lou, co tinh de mu TVP gay kho cho OU. Cai do boi bac the ma bay gio den doi chia co phan nhu dieu duong nhien. Tiec la lan nay k co dau- cua HD het do, co gioi di ma doi HD. thay chuong nay Nhu Vu danh chu y len nguoi OU la vi sao day, tu nhien muon hop tac lam an moi ki la chu. Muon OU lam culi kiem tien cho may nguoi thi dung hon. Lam culi cho HD da met roi bay gio may nguoi nay con muon them ca ho vao nua chac OU kiet suc luon.
Haiz…. Đúng là dù là gà đẻ trứng vàng nhưng rơi vào tay kẻ không biết nuôi dưỡng chăm sóc thì cũng không thể đủ sức đẻ trưng. Sự nghiệp của Ôn Uyển còn phải bận rộn trăm bề rồi. Nhưng mà ta vốn dĩ là kẻ học quản trị kinh doanh và đam mê với chuyện kiếm tiền nên thật sự rất bất nhẫn đối với hiện trang của Minh Nguyệt Sơn Trang cùng Học Viện Khai Tâm mà Thuần Vương nhắc đến nha! Thôi thì xem như cách nhau cả nghìn năm lịch sử cũng đã là khoảng cách biệt quá lớn lao đi.
Ngày càng không thích Như Vũ rồi, hic … xa cách quá à!
Cảm ơn các nàng nhiều lắm nha!
Buồn cười cái ông Thuần vương bày, da mặt rõ là dày. Còn đến đòi OU kiếm tiền giúp, cũng ko nghĩ cả nhà ông đã khiến OU khổ tâm cỡ nào. Mà ông hoàng đế cũng thật đủ sư tử ngoạm, gặm OU lo chừa cả xương :))
OU có mấy người cậu còn qua lại với nàng,từ cậu CV,cậu Th.V,cậu HĐ người nào cũng già đầu còn muốn dựa dẩm vào khả năng tụ tài đồng nữ của cô cháu gái mười mấy tuổi đầu.
Mấy ông cậu mặt dày thật
Cậu HT của OU là kẹo nhất,nhưng thật ra chỉ cần OU vui vẻ
Nàng đang làm đầy quốc khố vì dân vì nước cũng tốt thôi
trong tất cả bạn bè của OU , t thấy đc mỗi MaiNhi là thật lòng với OU nhất, YY vs Vũ Đồng thì tính cách trẻ con nên ko tính . Sống ở Hoàng Cung suốt ngày phải phòng bị, từ h trở đi chắc chắn OU sẽ đc sống vui vẻ rồi :)
Mấy cô nương này lâu lắm mới tụ tập, nhưng cảnh còn người mất, chẳng ai còn giữ nguyên tính cách ban đầu lúc kết bạn với Ôn Uyển đơn thuần, không vụ lợi. Mỗi người đều có tính toán riêng của mình chỉ còn mỗi Mai nhi là đối xử chân thật với Ôn Uyển thôi
hjc.sao giờ này mà chưa có chương mới vậy nàng?
Tụ đồng tài nữ quá chuẩn rồi. Trông chờ ing
Thuần Vương này cũng chẳng tốt lành gì với OU, thấy lợi thì xáp lại gần, gây hại thì tranh ra xa, xem tai tai điếc mắt mù để Thuần vương phi gây họa cho OU, còn mình thì vô can, giờ lại còn ra mặt trách móc OU nữa chứ. Thiệt là cả cái nhà Hoàng thân quốc thích này chẳng ai ra sao cả.
muahahahaha trịnh vương cũng chiếm đc lợi từ ôu nữa à. tụ tài đồng nữ tái xuất giang hồ. ồh yeah!!! duyên phận của ai thì là của ng đó thôi. cứ trách YKH hoài như thế là đúng r , lí do rất đơn giản vì tác giả k cho YKH làm nam9 thôi. cảm thấy k xứng với ôu nên cho cực phẩm nam 9 xuất hiện r còn kì đồ luyến đồng
Lần tái xuất này cũng đã gây chấn động lớn, tầt cả các nhà đều chạy lại xin góp vốn, thuần vương cũng mặt dày mà đến xin vào nửa, cũng may lần này ôn uyển đưa ra tấm lá chắn hoàng đế thì ai còn dám đòi theo nửa
Thanks các nàng
Có lẽ trong tất cả các bạn của ÔU chắc chắn chỉ có mai nhi giữ gìn được một phần trong đó với ÔU mất còn lại chắc những người khác sẽ không đc như vậy. Tửu lâu của ÔU chắc chắn sẽ đắt khách lắm đấy. Cuộc sống cu li của ÔU chính thức bắt đầu
khổ Ôu rồi, ngày tháng làm cu li kiếm tiền nuôi cậu HĐ, nuôi cả hoàng cung bắt đầu từ đây nga=))) thuần vương cũng thật chai mặt,sau ngần ấy chuyện vẫn có thể đến tìm Ôu dụ dỗ tìm mối làm ăn được =))) Nghĩ lại mà tức tên YKH bao cỏ, Ôu đã trải lòng nói thật mà không tin, sau này biết, tiểc nuối đập đầu vào cột hay ăn vạ khóc lóc thì Ôu cũng sẽ là của Bạch Thế Niên tướng quân thôi, lúc đó đừng hối tiếc nghen
lâu lắm cả nhóm Ôu mới tụ họp lại được, sau này mỗi người một thân phận,mỗi người một con đường, tất nhiên tình bạn sẽ không thể trong sáng, ngây ngô như thời còn thiếu nữ aiiii
OU không thích tiền mà thích quá trình kiếm tiền, đây mới là phẩm chất của nhân tài chân chính, nhưng cũng ăn không ít thiệt thòi từ cậu hoàng đế rồi
Bat dai tai tu bây gio tu tap lai chi còn có 5 nguoi . Sau này ko biet sē còn lai bao nhiêu nguoi . Haiz . Cau Hoàng De thiet là ” vat’ co chày ra nuoc” làm kinh doanh muh OU cūng phai bo tien túi nha . Thuan Vuong Gia cūng ko ngai hén . Mà sao moi chuyen làm ăn trên tay cua OU deu ăn nên làm ra . Vào tay nguoi khác thì lai xuong doc thê tham zday nè.
Kinh doanh cung can fai co nang khieu day
lần này ou đg là phải làm culi thât rùi vừa ra tiền vừa ra sức đg là cái miệng hại cái thân mà haha ấy vậy người ta ko bít cứ cho là ou keo kiệt mún nuốt trọn món hời mới chết ấy chứ!!!
ou wa nhan nhin roi gap nguoi khac den mat thuan vuong cung ko gap….haiii…tinh nguoi loi ich wan trong hon mat mui
=))))) kiếp culi cho cậu HĐ của OU bắt đầu, hy vọng phần 5 này sẽ cho thấy 1 OU tung hoành thương trường nha!!
Thuần vương tìm ôn uyển làm ăn cũng ko có gì. Làm ăn ra làm ăn, tình cảm ra tình cảm. mà 2 nhà cũng ko tới nỗi trở mặt thành thù. Chỉ tiếc mấy cái sản nghiệp ban đầu của ôn uyển bị sa sút quá. Kinh doanh theo kiểu hiện đại chỉ có ng hiện đại mới quản lý tốt thôi