Chương 99: Hiệu thuốc
Edit: Jenny
Beta: Sakura
Người lưu trú tại trấn Clayton trong thời gian dài đều biết, trên trấn thường xuyên có đội hộ vệ đi tuần tra. Dám ở trên trấn động thủ, so với tự tìm chết khôn khác là bao.
Nhân khẩu tăng lên, kéo theo trình độ sức mạnh vũ lực trung bình của cư dân cũng tăng lên rõ rệt. Lại thêm láng giềng hòa thuận hữu hảo, quan hệ hòa hợp, mặc kệ là ai xảy ra chuyện, nhìn thấy đều sẽ giúp một tay.
Edward không biết cư dân ở trấn nhỏ tương thân tương ái, trời còn chưa tối hẳn liền động thủ ngay bên đường, nhất thời chọc phải tổ ong vò vẽ.
Nghe thấy tiếng kêu cứu, nhóm pháp sư lập tức xuất ra pháp trượng chi viện.
Kiếm Sĩ đi ngang qua, sau khi nhìn thấy, không nói hai lời liền ra tay.
Còn có vài cư dân không hiểu kiếm thuật, không biết pháp thuật, nhìn thấy có người ám sát liền quay đầu chạy, dự định tìm đội hộ vệ đưa đến.
Mọi người đồng tâm hiệp lực, không bao lâu đã đánh nhóm đạo tặc gây sự nằm dưới đất.
Mắt của Edward muốn nứt ra, như thế nào nghĩ mãi cũng không hiểu, tại sao Clayton lại có nhiều người thích lo chuyện bao đồng như vậy.
Đổi lại là những địa phương khác, nhìn thấy có người đánh nhau, lĩnh dân sẽ chỉ cách thật xa, sợ liên lụy đến bản thân.
Đang lúc cân nhắc, đội hộ vệ đuổi tới, mang nhóm đạo tặc đi khỏi. Biểu tình Edward âm trầm, bĩu môi, “Xem như anh ta may mắn!”
Trở lại gian phòng ở quán trọ, Edward không còn duy trì vẻ ngoài trấn định được nữa, lộ ra thần sắc sầu lo.
Kế hoạch đào người đã thất bại rồi. Từ tình hình tiếp xúc với mục tiệu mà xem xét lại, năm người họ không có chút ý tứ muốn đổi việc nào. Có lẽ ngay từ lúc bắt đầu, đối phương chỉ muốn đùa giỡn với lão.
Mời không thành, đổi lại lúc khác ép buộc người đi, nhưng biện pháp này lại không làm được ở Clayton.
Trên đường có đội hộ vệ đi tuần. Hô to một tiếng “Cứu mạng” lâp tức có vô số Kiếm sĩ, Pháp sư ra tay. Lão chỉ mang vài người đến Clayton, căn bản không đủ dùng.
Nghĩ đến rất nhiều phương án, sau đó từng cái bác bỏ, kết quả là vẫn không có đầu mối.
Edward dần dần mất đi bình tĩnh, mắng to, “Cái địa phương rách nát gì đây!”
Lão cực kỳ nghẹn khuất, nhưng chính vì không được biện pháp, thế là càng thêm nghẹn khuất.
“Như thế này không có cách về báo cáo, nghĩ cho được một biện pháp …” Edward rất rối loạn, tránh không được có chút vội vàng xao động.
Đột nhiên, sau lưng có tiếng xé gió vang lên.
Edward đang chìm trong mạch suy nghĩ, phản ứngcó chút chậm. Đợi đến khi lấy lại tinh thần thì đã muộn.
Mặt bên phải bị một vết chém, bụng bên trái bị đâm một nhát. Sau khi rút dao găm ra, máu ở phần bụng không ngừng chảy.
Edward vừa sợ vừa giận, che vết thương mạnh mẽ thối lui, vừa lớn tiếng quát hỏi, “Rốt cuộc là ai!”
Tập trung nhìn vào, lập tức ngơ ngẩn.
Đạo Tặc, che mặt, hai người, thân hình cực kỳ quen mắt. Cầm ngược dao găm, trong mắt lóe hồng quang, lý trí hoàn toàn không có.
—— Đây là thủ hạ mà lão phái đi ám sát Haydn, vừa bị hộ vệ đội áp giải đi, tại sao lúc này lại xuất hiện ở trong phòng của lão!
“Ngạc nhiên không? Kinh hỉ không?” Alice lơ lửng giữ không trung, thản nhiên nói, “Đã có gan ám sát cư dân của trấn Clayton, vậy thì cho người tự mình nếm thử tư vị bị ám sát.”
Thuấn gian di động! Pháp sư Không gian!
Sắc mặt Edward khó coi, rốt cục kịp phản ứng, những người này chạy vào phòng như thế nào.
Nhưng … kẻ này là ai? Sao có thể điều khiển người di chuyển? Cái này cần hao phí bao nhiêu Ma lực đây!
Không đợi lão suy nghĩ, hai tên Đạo Tặc một trái một phải đã đánh tới lão.
Edward xanh mặt, bắt lấy cổ tay của một người trong đó, đoạt lấy con dao.
Vừa tóm vừa lôi kéo, trong chớp mắ đã chế trụ được một tên. Tiếp đó dùng dao găm ngăn trở lưỡi dao của tên còn lại, hung hăng đá người văng ra.
Tên đạo tặc bị bắt còn muốn giãy dụa, Edward dựng thẳng cổ tay đánh xuống, đánh bất tỉnh.
Tên còn lại không khuất phục, lần nữa xông lên phía trước.
Edward đá trúng bắp chân đối thủ, trong nháy mắt chế trụ được hắn. Sau đó dùng cùng một cách, đánh hắn bất tỉnh.
“Cô đã làm gì với bọn họ?” Edward quát hỏi.
“Thất hồn chú, sau khi trúng chiêu không phân rõ địch ta, pháp thuật sẽ mất đi hiệu lực sau một giờ.” Alice nói.
“Côlà ai? Dám tự tiện xông vào phòng người khác!” Edward chất vấn.
Alice chống cằm cười khẽ, “Trước khi đào chân tường, ngay cả ông chủ là ai, dáng dấp ra sao, đều không điều tra rõ ràng sao?”
Tóc bạc mắt đỏ, khoảng chừng hai mươi tuổi, khuôn mặt tinh xảo.
Yết hầu của Edward căng chặt, chợt tỉnh ngộ, vị trước mặt này chính là chủ nhân của hiệu thuốc Alice, đồng thời cũng là Lĩnh chủ của Clayton.
“Đó là một hiểu lầm.” Lão cứng nhắc nói.
“Xì xì.” Alice cười, “ Chờ một lát tôi giết ông, cũng nói một câu ‘Là hiểu lầm’, ông cảm thấy thế nào?”
Edward, “. . .”
Lão cảm thấy rất chẳng ra sao cả.
“Trước đêm nay, mang theo thủ hạ rời khỏi Clayton. Đời này kiếp này, vĩnh viễn không được phép bước vào. Kẻ nào trái lệnh giết không tha, đã nghe rõ chưa?”
Lúc nói chuyện, áp lực ma pháp khủng bố theo đó áp xuống.
“Phốc.” miệng Edward phun máu tươi, khuôn mặt trắng bệch, cả người thoáng già đi vài tuổi.
Lão đội lấy áp lực, khó khăn từ trong kẽ răng nặn ra vài chữ, “Rõ, hiểu rõ rồi.”
“Tự mình chuốc lấy.” Alice cười giễu một tiếng, biến mất không thấy nữa.
Edward co quắp ngồi dưới đất, vẻ mặt hốt hoảng, lặp đi lặp lại nhắc tới, “Thật là đáng sợ. . . Không nên trêu chọc cô ta, thất sách. . .”
**
Giải quyết hết phiền phức, Alice sảng khoái trở lại phòng thí nghiệm.
Trong phòng, nhóm Dược tề sư nhóm tốp năm tốp ba tụ tập ở một chỗ, an ủi lẫn nhau.
“Bữa tối miễn phí không còn rồi.” Laila thương tiếc nói.
“Ăn cơm thì ăn cơm thôi, sao lại đề cập tới chuyện đổi việc làm gì? Lần này thì tốt rồi, cơm ăn không xong rồi.” Gellmann hết sức tiếc nuối.
“Mời vài bữa cơm, tặng mấy lần lễ, liền vội vàng đào chân tường, khó trách sẽ thất bại.” Haydn nhịn không được lắc đầu.
Isaias thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng tự nhủ, các ngươi lừa người ta vào chỗ chết, còn không biết xấu hổ nhắc đến?
Khóe mắt thoáng nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, anh lập tức trở nên nghiêm túc đứng lên, “Thời gian nghỉ ngơi kết thúc, tôi đi luyện tập thuốc Ma lực.”
Dứt lời xoay người rời đi, không hề do dự.
Bốn người còn lại thì thầm rỉ tai nhau, “Anh ta luôn luôn không hòa đồng như vậy. Biết rõ mọi người đềi đi ăn chực, chỉ mỗi anh ta không nhận lời mời.”
“Kỳ thật Edward người còn có thể, mời đồ vật ăn ngon, tặng lễ vật thực sự.”
“Chính là người có chút ngu ngốc, rõ ràng là đang đào chân tường, cũng không nói là không phải.”
“Lòng dạ cũng không rộng rãi. Mời chào không thành, lại có thể sai khiến sát thủ. Sau này còn ai dám đến hiệu thuốc Mia? Không sợ lúc từ chức rời đi, bị sát thủ lau cái cổ sao!”
Mọi người nghị luận sôi nổi, đột nhiên phía sau vang lên 1 giọng nói, “Không nghĩ đến nha, hóa ra mọi người có cách nhìn với Edward cũng không tệ.”
Bốn người họ, “…”
Bọn họ tràn đầy mưu cầu sống sót, vội vàng nhanh nhẹn sửa lời.
“Cô chủ không sa thải, tôi liền không rời đi! Tôi muốn cả đời này làm việc cho Hiệu thuốc Alice!”
“Edward chỉ là giả vờ hiền lành, nào so được với cô chủ hòa ái dễ gần?”
“Người này quá là ngu xuẩn! Vốn không tưởng tượng được, làm việc dưới trướng của hắn sẽ ra bộ dạng gì.”
Bốn người đồng tâm hiệp lực đem Edward ra phê bình một trận, sau đó nhanh chóng tản ra, ngoan ngoãn về bàn làm việc chế dược, đầu cũng không quay lại.
# chỉ cần chúng ta làm bộ không phát hiện, cô chủ liền không có nghe thấy bàn tán trước đó! #
“Bọn nhóc này. . . Thông minh quá mức rồi.” Giọng Alice mang theo bất đắc dĩ.
“Bộp!” Một ống nghiệm không được cầm chắc, rơi trên mặt đất vỡ nát.
“Phanh ——” Thêm 1 nguyên liệu điều chế sai, thuốc chế ra nổ tung.
Còn có một người không biết mân mê cái gì, thuốc làm ra lại là màu xanh sẫm, màu sắc khả nghi, còn “sùng sục” nổi bọt khí.
Alice, “. . .”
Mắt thấy nhân viên thần sắc bối rối, ánh mắt thỉnh thoảng hướng đến chỗ của mình, nàng thở dài, tuyên bố, “Tôi đi ra ngoài một chuyến, mọi người làm việc cho tốt.”
Bốn người như trút được gánh nặng, biểu lộ thoải mái hơn rất nhiều.
**
Từ khi ném chính vụ cho Ryan (Quản gia của Phủ đệ lĩnh chủ), Alice cũng không lại nhặt về. Lúc này nhàn rỗi không chuyện gì, cô dứt khoát đi đến Viện bán đấu giá Vera dạo chơi.
Trong phòng hội nghị, George đưa ra hai danh sách, phía trên chi chít đầy các chữ viết.
“Nhiều như vậy?” Alice kinh ngạc.
“Trên thực tế, tôi đã sàng lọc ra một số.” George nói gần nói xa mang theo chút bất đắc dĩ, khóe miệng lại điên cuồng giương lên.
“Thương phẩm do ngài chính tay chế tác, chất lượng thực sự tốt.”
“Lại thêm Tam điện hạ thỉnh thoảng nói tốt, khách hàng mong muốn ngài định chế trang bị càng ngày càng nhiều.”
“Cuối cùng đã có kinh nghiệm.” Alice tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Trên thực tế, cách nói này đối Hoàng tộc là bất kính.
Nhưng mà trong phòng chỉ có hai người, vị này lại là dũng sĩ đột nhập vào phòng ngủ của Hoàng tử, George xem như bản thân cái gì cũng đều không nghe thấy. Ông hắng giọng một cái, trấn định tự nhiên nói, “Ngài có thể từ bên trong mà chọn công việc yêu thích.”
Alice quơ quơ danh sách, hỏi, “Trong đây có nhân vật nào khó chơi không? Ví dụ như không tiếp nhận công việc định chế, sẽ sinh hờn dỗi đại loại?”
George cười, “Có, nhưng bọn họ không dám.”
Vòng xã giao đã truyền khắp, nếu có ai dám tìm đến Viện đấu giá Vera gây phiền phức, sáng sớm hôm sau tỉnh lại, tóc có thể bị cắt đứt, trên mặt có thể bị vẽ con rùa đen.
Đến mức vào lúc nào, đầu bị chặt xuống, vậy cũng khó mà nói.
Sau khi nghe thấy lời đồn, người nào còn dám ỷ vào thân phận quý tộc mà khoe khoang? Mỗi lần gặp George, đều là dáng vẻ khúm na khúm núm.
Lúc gửi xin định chế, các khách hàng không có chỗ nào mà không liên tục nhắc nhở, “Đại sư không nguyện tiếp nhận công việc cũng không sao, vui vẻ là quan trọng nhất.”
“Thu thập một trận, cuối cùng cũng thành thật rồi.” Alice hết sức vui mừng. Nàng cẩn thận xem danh sách, rất nhanh đem 2 trang giấy đều nhìn qua một lượt.
George kịp thời nhắc nhở, “Đoàn kỵ sĩ thứ ba có số hàng này cần dùng gấp, thù lao đưa ra tương đối hậu hĩnh, ngài có thể cân nhắc 1 chút.”
Alice nhìn lướt qua, phát hiện Đoàn kỵ sĩ thứ ba đại tài khí thô, vật liệu hứa hẹn quả thật không tệ, không khỏi hào hứng, “Trường mâu, tấm khiên, áo giáp, thiết bị tiêu chuẩn đều đặt trên trăm bộ, đây là muốn phát động chiến tranh chứ?”
George nghĩ nghĩ, “Cho là vậy đi. Đoàn kỵ sĩ thứ ba ít ngày nữa sẽ xuất binh, thảo phạt trấn Clayton, hiện giờ đang làm công tác chuẩn bị.”
Alice, “. . . Ông mới vừa nói cái gì? Muốn thảo phạt nơi nào?”
“Clayton.” George nhấn giọng từng chữ rõ ràng, một chút cũng không giống là hiểu lầm.
“Tại sao?” Alice mặt không biểu tình.
George không hiểu vì sao đại sư đột nhiên thay đổi sắc mặt, “Ngài còn nhớ điện hạ Michelle không?”
“Nhớ. Chưa nhận được trang bị định chế, liền vội vã rời khỏi.”
“Đại điện hạ rời khỏi Vương đô, chính là vì đến Clayton thị sát.” George giải thích.
“Theo lý mà nói, vừa đi vừa về, lại thêm thời gian tuần tra, như thế nào thì 4 tháng cũng đều đã đủ. Nhưng hiện nay đã nửa năm trôi qua, điện hạ Michelle vẫn chậm chạp chưa về.”
“Bệ hạ phái người lục soát, kết quả ở trên đường phát hiện mảnh nhỏ quần áo của Đại điện hạ, cùng với vài hộ vệ bị đánh gục.”
“Cho nên?” Đáy lòng Alice ẩn ẩn dâng lên dự cảm chẳng lành.
“Tam điện hạ cho rằng, Đại điện hạ tại trấn Clayton đã có phát hiện kinh người, vì vậy trên đường trở về mới bị tập kích. Tìm không thấy người, chứng tỏ có thể đã bị sát hại. Ngài ấy muốn dẫn đầu Đoàn kỵ sĩ số ba, thảo phạt Clayton, báo thù cho Đại điện hạ.” George giải thích một mạch.
Alice, “. . .”
Người ngồi trong nhà, tiếng oan từ trên trời rơi xuống. Đây cũng quá vô sỉ, quá không coi trọng rồi!
“Hắn làm sao biết là chuyện xảy ra trên đường trở về? Sẽ không thể bị tập kích lúc trước khi đến Clayton?” Alice cười lạnh.
George miệng đóng chặt.
Alice hạ mắt, suy nghĩ chốc lát, khóe miệng bỗng nhiên giương lên dáng cười trào phúng, “Cũng đúng, là hắn phái người ám sát, cho nên rất rõ ràng là chuyện xảy ra trên đường trở về.”
George, “. . .”
Ông cúi đầu xuống, nghiêm túc nghiên cứu gạch lót sàn, để tránh không cẩn thận nói sai lời.
Chương 100: Đoạt vị 1
Suy nghĩ đôi chút, Alice liền thông suốt.
Trong lúc Michelle được phái đến Clayton giải quyết công việc, không biết phát sinh nguyên nhân nào, Richard quyết định phái người ám sát.
Ỷ vào người đông thế mạnh, đẳng cấp cao, phối hợp ăn ý, thích khách dễ dàng đắc thủ.
Nếu không phải Michelle đã mua quyển trục thuấn di trước khi rời đi, kịp thời trốn thoát, suýt chút đã mất mạng.
Vì khiến cho đối thủ đặt xuống cảnh giác, sau khi bị tập kích, Michelle ở lại quán trọ trên trấn tịnh dưỡng, cũng không bước ra bên ngoài.
Thời gian qua nhanh. Đã nửa năm, Đại hoàng tử chậm chạp không trở về. Richard đương nhiên cảm thấy, người đã chết ở bên ngoài.
Hắn chỉ huy thuộc hạ tìm kiếm khắp nới, không bao lâu phát hiện tra địa điểm bị tập kích. Căn cứ hiện trường còn sót lại vật dụng và vết tích đánh nhau, ung dung đưa ra kết luận “Đại hoàng tử đã bị sát hại.”
Sự tình là hắn làm ra, nhưng tuyệt đối không thể bị phát hiện, vì vậy nhất thiết phải tìm người gánh tội. Bởi như vậy, trấn Clayton vừa mới bị thị sát qua rất có tiềm chất “gánh tội”.
Richard tự mình xuất chinh, đợi đến sau khi chiến tranh kết thúc người biết chuyện toàn bộ bị diệt, hắn liền có thể an tâm kế nhiệm hoàng vị.
Sau khi cân nhắc rõ ràng, Alice thấp giọng nói, “Bàn tính đánh thật vang dội.”
Giọng nói cực nhẹ, tốc độ cực nhanh, George không thể nghe rõ đại sư đã nói cái gì.
Ngẩng đầu quan sát, nhìn thấy thần săc của đại sư điềm tĩnh, hắn nhịn không nổi nhỏ giọng nhắc nhở, “Nếu có thể, tôi khuyên ngài nên tiếp nhận đơn đặt hàng của Đoàn kỵ sĩ thứ ba.”
“Tại sao?” Alice tự nhủ, giúp đối thủ chế tạo trang bị, đánh chính mình, nàng cũng không phải điên rồi.
George nghiêm túc phân tích, “Clayton chỉ là Nam tước lĩnh, lực lượng thủ vệ yếu kém, có thể dễ dàng chiếm lĩnh.”
“Tam điện hạ báo thù cho Đại điện hạ,có lý do để xuất binh. Sau khi thảo phạt thành công, công trạng không ít, có thể dựa vào chiến công thượng vị.”
“Nếu như ngài chịu ra tay, sau khi chuyện thành công ngài liền có một phần công lao. Về sau mặc kệ làm cái gì, đi nơi nào, đều sẽ thuận tiện rất nhiều.”
Alice nhìn chằm chằm George một chút, không nói gì. Cô bỗng nhiên ý thức được, từ cái nhìn của những người khác, kết cục đã được định từ sớm, Richard xuất chinh là chắc thắng.
Thương nghiệp của Clayton phát đạt như thế nào, cũng chỉ là Nam tước lĩnh. Ở trước mặt Đoàn kỵ sĩ thứ ba vũ trang đầy đủ, liền yếu đuối như dê con đợi làm thịt.
Thẳng thắn mà nói, căn cứ vào tin tức hiện có, phân tích của George cũng không hề sai.
Vấn đề là, tin tức ông ta biết được, cũng không hoàn toàn, cũng không chính xác.
“Vậy cũng không nhận.” Alice chậm rãi mở miệng.
“Tại sao?” George hết sức khó hiểu.
Alice liếc nhìn hắn một chút, giọng điệu tang thương, “Trấn nhỏ Clayton sắp bị tấn công, là thuộc địa trên danh nghĩa của tôi.”
Sấm sét giữa trời quang!
Bắp chân của George như nhũn ra, suýt chút ngã sấp xuống.
“Muốn thảo phạt tôi, còn muốn để tôi cung cấp trang bị, nằm mơ đi thôi!” Alice cười lạnh.
George hoảng hốt từng trận, ý niệm đầy trong lòng đều là, đại sư rèn đã cứu viện đấu giá Vera, làm sao lại là Lĩnh chủ Clayton?
Tâm tình George trầm bổng nhấp nhô, hồi lâu vẫn không bình tĩnh được.
Alice trong lúc vô tình biết được tin tức quan trọng, không muốn chờ lâu ở Vương đô, trực tiếp thuấn di quay về lãnh địa.
Tiến vào quán trọ, đi thẳng đến phòng của Michelle, hỏi thăm, “Có dự định gì?”
Michelle cũng sớm đã khỏi hẳn. Sở dĩ làm tổ trong phòng thời gian dài, là vì che giấu tai mắt người khác, tránh để người ngoài chú ý.
Nghe nói Richard sắp đưa Đoàn kỵ sỹ thứ ba tiến đánh Clayton, anh không chỉ không lo lắng, ngược lại trong mắt hiện lên một tia khác thường, “Nếu ta có thể gặp phải ám sát trong lúc quay trở về Vương đô, đương nhiên cậu ta cũng có khả năng bị giết hại trên đường tấn công.”
“Hoàng từ nào tiến đến Clayton, người đó liền xảy ra chuyện, đế quốc còn có thể dung thứ cho tôi và mảnh đất này không chứ?” Alice mặt không biểu tình, đưa ra vấn đề nan giải.
“. . . Sẽ không.” Michelle giải thích, “Qua một đoạn thời gian, chỉ cần ta bình an vô sự xuất hiện trước mặt mặt người, nói mình trước đó không lâu là ở lại Clayton dưỡng thương, lời đồn tự nhiên sẽ lắng xuống.”
“Về phần Richard, ” anh mấp máy môi, thần sắc đạm mạc, “Nếu như gấp rút trên đường gặp phải chuyện bất trắc ngoài ý muốn, hết thảy đều không thể tránh khỏi.”
“Hoàng đế đương nhiệm có nói đạo lý không? Sẽ không giận chó đánh mèo chứ?” Alice không khỏi tò mò.
“Việc liên quan đến Richard, khó mà nói được.” Michelle từ trước đến nay luôn đoán không ra, người đàn ông gọi là Phụ hoàng đó đang suy nghĩ gì.
Alice trầm ngâm một lát, đột nhiên đề nghị, “Chúng ta ra tay với Richard, đổi thành công tước Aigues, thế nào?”
Michelle có chút giật mình.
“Tôi cảm thấy thiên tân vạn khổ tính kế Richard, giá trị không cao.” Alice bình tĩnh phân tích.
“Không có Richard, Công tước Aigues có thể lựa chọn nâng đỡ người khác.”
“Nhưng không có Công tước Aigues duy trì, chỉ dựa vào bản thân Richard, nhảy nhót không qua khỏi mặt nước.”
“Nếu lựa chọn người kế vị, gia tộc Aigues vì vậy mà nhất định là núi lớn ngăn ở trên đường, không thể tránh sẽ phá sinh xung độ. So với việc đợi bọn họ ra tay, không bằng ra đòn phủ đầu.”
Nghe vậy, Michelle cúi đầu suy tư, “Trong toàn bộ gia tộc, công tước Aigues là có danh vọng nhất. Chỉ cần ông ta ở đây, cho dù đưa ra quyết định nào, những người khác đều sẽ ủng hộ.”
“Bên dưới ông ta có 2 người có thể chen vào. Một vị phái bảo thủ, cho rằng gia tộc Aigues đã đủ quyền thế, không cần mạo hiểm. Một vị phái cấp tiến, cho rằng gia tộc Aigues tài cao thế lớn, có thể có được càng nhiều quyền phát ngôn.”
“Nếu như công tước Aigues biến mất, ý kiến trong nội bộ gia tộc không thống nhất, rất có thể xảy ra nội chiến.”
“Gia tộc Aigues không lồ khó đối phó, thu thập thế lực nhỏ đã chia năm xẻ bảy lại hết sức dễ dàng.” Alice có ý chỉ điểm.
Michelle trầm mặc thật lâu, mới thì thầm, “Cho ta chút thời gian.”
Sự tình trọng đại, xác thực cần thời gian suy xét cẩn thận.
Alice cũng không thúc giục, một bên kiên nhẫn hướng dẫn Thuốc Ma lực cho nhân viên, một bên phái George thăm dò tin tức xung quanh.
George mạc danh kì diệu vào đội, không rõ sự tình liên can mà bất đắc dĩ thuận theo.
Gần đây đại sư rèn của Viện đấu giá Vera công việc bận rộn, tạm thời ngưng nhận công việc định chế.
Công xưởng Rehmann sẽ chế tạo trang bị tiêu chuẩn cho dũng sĩ của Đoàn kỵ sĩ thứ 3.
Tập thể đoàn kỵ sĩ thứ 3 tiếp nhận đặc huấn.
Tam điện hạ bắt đầu huấn luyện thực chiến.
Công tước Aigues tặng cho Tam điện hạ 1 bộ trang bị “hiếm có”, chúc hắn chiến thắng trở về.
…
Tin tức vụn vặt lẻ tẻ truyền đến tai Alice, không một không ở biểu thị nào, cuộc thảo phạt tùy thời có thể lộ khỏi màn che.
“Đây là cuộc chiến tranh!” Alice biểu lộ ngưng trọng, quay đầu liền đi tìm Noah đổi lấy (vơ vét) vật liệu hiếm có.
Noah không hổ trong nhà có quặng mỏ, tự mình khai mở, dự trữ cực kỳ phong phú.
Không bao lâu, Alice liền có đủ những gì cô cần.
“Cô muốn làm gì?” Noah tranh thủ xem xét 1 chút, trong lòng cực nhanh hiện lên một ý nghĩ.
Alice một chút không có để chàng thất vọng, sắc mặt nghiêm nghị, lời nói giọng điệu hùng hậu, “Bố trí bức màn bảo vệ ma pháp! Lấy trấn là tờ giấy, vẽ một trận ma pháp cực lớn. Thời điểm cần thiết kích hoạt, đem toàn bộ Clayton bao phủ ở bên trong!”
“Cường độ gì?” Noah lại hỏi.
“Pháp sư thêm Kiếm Sĩ, năm ngàn người cùng ra tay, trong 1 giờ không công phá được.” Alice trả lời.
Ý niệm tương đối điên cuồng, nhưng mà Noah vô động vô trung (thờ ơ), chỉ hỏi, “Lượng công trình có chút lớn, cần giúp một tay không?”
“Không cần.” Alice khoát khoát tay, chuẩn bị vén tay áo làm việc.
Noah trộm nhìn trong chốc lát, bỗng nhiên nói, “Thực ra không vẽ ma pháp trận cũng có thể. Nếu như bọn họ dám tới gần Clayton, tôi sẽ phái ra quân đoàn con rối.”
Alice không khỏi kinh ngạc. Cô biết trong tay Noah có không ít con rối luyện kim, nhưng đây là lần đầu tiên nghe nói có thể gọi ra được một quân đoàn, Số lượng đến bao nhiêu?
Cô thực sự hiếu kì, liền thuận thế hỏi.
“Hơn năm trăm con.” Noah không thèm để ý nói, “Chiến sĩ (cao thủ), Kiếm Sĩ (cao công), Đạo Tặc (cao mẫn), Pháp sư, hoặc nhiều hoặc ít đều đã làm 1 ít.”
Cao thủ: thủ của phòng thủ
Cao công: công của tấn công
Cao mẫn: mẫn này là linh hoạt, nhanh nhẹn ~~ mình giữ nguyên văn vì không nghĩ ra dịch sao cho hay T_T
Số lượng nhiều coi như xong, chàng còn cố gắng chú trọng phối hợp chức nghiệp. . . Alice im lặng, luôn cảm thấy lỡ có đánh nhau, đối thủ sẽ lập tức toàn quân bị diệt, mà đại quân con rối thì lông tóc cũng không chút hao tổn.”
“Giữ lại, làm đòn sát thủ.” Cô không có cự tuyệt ý tốt của Noah, “Nhưng ma pháp trận vẫn phải vẽ. Tôi sớm nhận thấy thủ vệ của Clayton không đủ nghiêm ngặt, mượn cơ hội này nâng cao trình độ phòng ngự cũng tốt.”
Noah nghe vậy, không khỏi thả lỏng, “Vậy liền vẽ đi, cần cái gì cứ việc mở miệng.”
“Được.”
Cả hai có thương có lượng, nghiễm nhiên dự định làm tốt chuẩn bị toàn vẹn, lại lựa vào sức lực bản thân mình thay đổi thế cục.
**
Một tuần sau, dưới tình huống cư dân ở trấn Clayton không biết gì, ma pháp trận khổng lồ đã vẽ thành công.
Vầng sáng ma pháp mỏng manh chớp tắt vài lần, ngay sau đó biến mất không dấu vết.
Alice làm việc không để lộ, người không việc gì giống như đi dạo trên đường, dự định về phòng thí nghiệm huấn luyện nhân viên.
Đi qua giao lộ, sau khi quẹo vào ngã rẽ bị người ngăn lại.
Tử tước Byron mặc áo choàng đen, tiếng nói hạ xuống cực thấp, “Ngài Lĩnh chủ, khách quý cầu kiến.”
Lại nói mập mờ, ý nghĩa khó phân biệt, Alice nhưng trong nháy mắt tiếp thu được hàm ý bên trong lời nói.
Từ sau khi Michelle được cứu về, vị quý tộc cấp bậc thấp này rốt cuộc cũng không bảo trì được vị thế trung lập vốn có nữa. Ông ấy dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì làm đến cùng, hoàn toàn gia nhập phe cánh của Đại điện hạ.
Sau khi khai giảng ông để con gái Victoria quay về Học viện Hoàng Gia học, mình và hộ vệ thì ở lại trấn Clayton, ở gần chiếu cố Đại điện hạ.
Khách quý cầu kiến, lại không đích thân đến, đương nhiên là vì thân phận của Michelle hiện tại nhạy cảm, không tiện xuất hiện.
Sau khi tính toaasn rõ ràng, Alice gật gật đầu, “Dẫn đường phía trước, tôi cùng đi với mọi người một chuyến.”
Một đường không nói chuyện.
Đến khi đến nơi cần đến, Alice kinh ngạc phát hiện, Michelle không một tiếng động đã đổi chỗ ở. Hiện giờ anh ta không còn làm ổ ở trong quá trọ nữa, mà ở tại nhà dân.
“Ta đang ở trong phòng nghỉ ngơi thật tốt, một nhóm học sinh của Học viện Hoàng Gia tìm sai phòng, nhầm lẫn xông vào.” Lúc nói chuyện, trên mặt Michelle hiện ra chút bất đắc dĩ.
“Học sinh của Học viện Hoàng Gia, có không ít là con cái của Công tước, Hầu tước. Nếu như đã tham gia cũng yến tiệc lớn, rất có thể nhận ra ta.”
“Vì để tránh rước lấy phiền toái, ta khẩn cầu Tử tước Byron đổi nơi ở ngay trong đêm.”
“Khó trách.” Alice thấp giọng.
“Lần này tìm cô là có việc quan trọng.” Michelle vừa nói vừa đưa ra một chồng văn kiện.
Alice tiếp nhận, tiện tay lật xem.
“Nghe xong đề nghị của cô, ta đã phái tâm phúc điều tra một phen, kết quả có phát hiện ngoài ý muốn.” Giờ phút này, sắc mặt Michelle ngưng trọng không nói ra lời.
“Trấn nhỏ Miền Tây bị số lượng lớn trung cấp ma thủ tấn công, sau khi đoàn kỵ sĩ đến tiêu diệt mục tiêu, Bộ tài vụ cấp phát, trợ giúp trấn nhỏ trùng tu.”
“Ta điều tra qua, hạn ngạch cấp phát và chi phí trùng tu không thống nhất, ước chừng chênh lệch đến 70%!”
Alice sững sờ, “Nói cách khác, chi phí thực tế có tác dụng chỉ có 30%? 70% còn lại đã bị người tham ô?”
“Không sai!” Michelle mắt như bốc hỏa, “Ta chưa từng nghĩ đến, Đế quốc nhìn như yên tĩnh phồn hoa, bên trong lại có sâu mọt lớn như vậy! Giấu thực sự quá sâu, quá bí mật.”
“Ai làm?” Alice mơ hồ có dự cảm, “Công tước Aigues?”
“Chính là ông ta.” Michelle tức giận đến cực điểm.
“Tham ô công quỹ, tự mình thành lập đoàn kỵ sĩ ở lành địa, chuẩn bị số lượng lớn trang bị tinh xảo cho thủ hạ, tận lực cùng quý tộc giao hảo. . .”
“Ông ta không phải dự định nâng đỡ Richard thượng vị, mà là muốn lật đổ Vương tộc thống trị, tự mình làm hoàng đế!”
Discussion5 Comments
Thằng cha Edward chủ quan tưởng đào tường dễ dàng nên giờ lãnh đủ .
Mà hóa ra Công tước Aigues cũng đầy dã tâm ,muốn tự mình làm hoàng đế .
Nghĩ sao lại muốn tấn côg lãnh địa của Alice tỷ cơ chứ. Muốn bị ăn đánh mà. Haiz..
Uầy. Giờ chuyển sang chiến tranh rồi nè. Cái đế quốc này chắc muốn đổi chủ rồi đây. Lại dám kiếm chuyện với Clayton ah. Vậy thì cứ chờ xem. Alice muốn ai làm hoàng đế thì ng đó mới được làm nha. Kkk
Tks tỷ ạk
hóng quá cơ muốn nhìn xem cảnh alice đứng trên thành trấn thủ. tình hình này công tước agust đi đời nhà ma nhanh rồi. muốn thượng vị lại gặp đối thủ quá manh rồi. thank nàng đã edit
Oh cái ông aigues này cũng âm mưu giấu kín dữ ta. Thế là vị tam hoàng tử này bị người ta lừa mà không biết ha. Tam hoàng tử là tên dùng làm bia đỡ đạn sau đoa cái vị kia aigues mới lên ngôi.