Bia Đỡ Đạn Phản Công – Phiên ngoại 15+16

8

Thanh mai trúc mã 15

Edit: Jolly

Beta: Sakura

Lý Duyên Tỷ không chịu bỏ qua, cảnh sát chỉ đồng tình nhìn cô ta, cô gái này tuổi không lớn lắm, ngồi khóc đáng thương như vậy, tuy rằng cô ta vào nhà người khác ở là phạm pháp, chẳng qua nếu tuổi nhỏ mà lưu lại án có vết nhơ, vậy cũng thật đáng tiếc.

“Cô có người nhà không, gọi điện thoại bảo họ đến bồi thường tiền cho người ta coi như xong.” Cảnh sát khuyên giải, Phương Khởi Chuyển không chịu trả lời, hỏi mấy lần cô ta chỉ trầm mặc không nói, lúc không còn kiên nhẫn nữa cô ta mới cúi thấp đầu trả lời:

“Tôi chỉ còn mẹ, chẳng qua bà ta cũng không quan tâm tới tôi.”

“Nếu như bà ta quan tâm tôi, tôi cũng không lén vào nhà người khác.” Cô ngước ngưới càm hướng phía Lý Duyên Tỷ: “Muốn mẹ tôi đến trả tiền bảo lảnh tôi, bà ta ước gì bán tôi để lấy tiền gán nợ thì có.”

Trong mắt cô ta lộ ra vài phần oán trách: “Nếu mà có chỗ ở, ai lại chui vào nhà người khác ở, anh cho rằng anh là ai, có tiền thì giỏi sao? Có tiền có thể xem thường người khác, có thể tùy tiện đánh người sao?”

Càng nói Phương Khởi Chuyển càng oán hận. Thật ra ngay từ đầu cô ta có thiện cảm với Lý Duyên Tỷ, chính vì vậy nên mới hai lần bốn lược xuất hiện trước mặt cậu, mới có thể bị cậu đánh, mới bị cậu ghét bỏ, sẽ oán hận, giống như những người cô ta để ý đều tổn thương cô ta.

Người trong cục cảnh sát nghe thấy mẹ cô muốn đem bán cô, đều có chút ngoài ý muốn, nghe như vậy đều cảm thấy hoàn cảnh cô gái có chút đáng thương.

“Vậy…” một cảnh sát nữ trong số họ do dự một chút, đưa tay gỏ mặt bàn: “Vậy số tiền này giải quyết như thế nào?”

Nữ cảnh sát xinh đẹp này đang hỏi Phương Khởi Chuyển, nhưng thực tế là nói cho Lý Duyên Tỷ nghe.

“Còn sao nữa, sau này tôi trả tiền cho anh ta là được, có gì đặc biệt hơn người đâu?” bộ dạng sau khi bi thương lại trở nên kiên cường: “Nếu như không tin, tôi viết giấy nợ cho anh, được chứ gì?”

“Vậy cậu thấy sao?”

Một cảnh sát nam trong số đó sau khi nghe xong hỏi Lý Duyên Tỷ, hy vọng Lý Duyên Tỷ đồng ý chuyện này coi như xong. Dù sao sự tình nháo lớn càng phiền phức, nếu như có thể hòa giải, tất nhiên là tốt nhất.

“Không được.” Lý Duyên Tỷ lắc đầu, mấy người nghe nói như vậy, lông mày nhíu lại.

Lý Duyên Tỷ híp híp mắt, hai tay khoanh trước ngực, hơi dựa ra lưng ghế: “Cô không có chỗ ở liên quan gì đến tôi? Cô không có chỗ ở liền chui vào nhà tôi? Tôi với cô đâu có thù oán?”

Cậu cười lạnh một tiếng, liếc nhìn vẻ mặt không phục của Phương Khởi Chuyển:

“Còn nói cái gì xem thường tiền của tôi, nếu như không có nơi để ở liền lẻn vào nhà tôi biến nó thành bãi rác sao?” nói xong cậu ‘Phi..’ một tiếng:

“Ha, nhà tôi đúng là bị một tên trộm không biết xấu hổ lẻn vào. Lúc tôi về nhà, còn thấy mở điều hòa, phí điện nước tiêu nhiều như vậy, thật là biết hưởng thụ, cũng không giống như cô nói, chỉ là tìm một nơi ở tạm.”

Sắc mặt Phương Khởi Chuyển lúc xanh lúc trắng, vừa xấu hổ vừa oán hận, muốn đứng lên chạy trốn, nhưng tay bị còng vào, căn bản chạy không thoát.

“Nhà tôi không phải trại tị nạn, xâm nhập gia cư bất hợp pháp, tài sản trong nhà còn chưa kiểm kê lại.” Lý Duyên Tỷ ngừng một chút: “Cô đến nhà tôi hơn 3 lần, là thuộc dạng trộm quen đường cũ, dựa theo <Bộ luật hình sự> điều khoản thứ 4 về tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp trên 3 lần, hẳn là bị định tội trộm cắp tài sản.”

Trước khi về nhà, trong lòng Lý Duyên Tỷ cũng ẩn ẩn có suy đoán, trên máy bay cậu liền lên mạng tra qua, lúc này vừa nói khỏi miệng, quả nhiên dọa sợ Phương Khởi Chuyển, cảnh sát cũng không nói thêm được gì.

Sự tình đến nông nổi này, người bị hại kiên quyết muốn giam Phương Khởi Chuyển, cảnh sát cũng chỉ có thể tạm giam cô ta lại.

Lý Duyên Tỷ làm xong tất cả thủ tục về nhà. Lúc đầu Phương Khởi Chuyển còn đối với cậu chửi ầm ầm, sau lại thấp giọng cầu xin. Về đến nhà trời đã gần sáng, trong nhà bị một người như vậy làm cho lộn xộn, không có chỗ đặt chân, ổ khóa vừa rồi cảnh sát phá xông vào đã phá hư, cậu càng thấy càng bực, đang muốn phát hỏa thì Bách Hợp đến.

“Sao em không ngủ thêm chút nữa?”

Bây giờ mới hơn 5 giờ, còn rất sớm, đêm qua náo loạn lâu như vậy lúc ngủ đã muộn, bây giờ còn đến sớm.

Bách Hợp lắc đầu, vắn tay áo muốn dọn dẹp đồ trên mặt đất, cậu giữ Bách Hợp lại: “Đừng dọn, kêu người giúp việc đến làm.”

Sắc mặt cậu có chút khó coi, Bách Hợp nhìn rồi nói: “Phải tự mình dọn, mới biết được trong nhà bị hư hao những gì.”

Hiện tại Bách Hợp cũng hy vọng mượn cơ hội lần này tống giam Phương Khởi Chuyển , để ả trong đó ngây ngốc vài năm, đem ả cách xa Lý Duyên Tỷ.

Cô nói cũng có lý, Lý Duyên Tỷ do dự chốc lát cũng đồng ý. Trên ghế salon không biết bị dính dầu mỡ gì, từng mãng từng mãng có chút vàng vàng pha đen sẫm đã khô cứng lại nhìn muốn nôn, Lý Duyên Tỷ không chút do dự kêu vứt bỏ.

Sàn nhà nhiều chỗ bụi bám một tầng dày, phòng bếp càng buồn nôn hơn, ruồi gián bay khắp nơi, hai người mất hết 2-3 tiếng, thật vất vả mới dọn xong phòng khách, còn hai tầng lầu nữa, mệt chết mất.

Lúc dọn đến cái bàn, mặt bàn bị thiếu mất một góc không biết bị vật gì đụng trúng. Bộ bàn gỗ này lúc trước cha Lý bỏ ra giá cao cho người mua từ Hải Nam đem về, bộ ghế bàn và bộ dụng cụ uống trà một bộ này tổng cộng bỏ ra 170 vạn, tuy chỉ mất một gócc nhưng ảnh hưởng tới mỹ quan của cả bộ. Càng đừng nói tới bộ dụng cụ uống trà bị đập vỡ, bát đũa vỡ, cùng với mấy bình rượu quý giá trị xa xỉ đã bị mở ra.

Quan trọng bộ dụng cụ uống trà cùng mấy bình rượu, giá trị cũng hơn 10 vạn, càng đừng nói chi tầng hai càng nhiều đồ hơn.

Hai người mất nguyên cả buổi sáng để dọn dẹp gian phòng, căn phòng Mẹ Lý ở trước kia có rất nhiều trang sức đắt đỏ đều bị ả lấy đi, còn sót lại một ít trang sức tầm chừng hai ba vạn chưa bị lấy, Bách Hợp nhớ rõ là để trong một ngăn kéo, trước kia cô dọn dẹp đối với những thứ này vô cùng ấn tượng, lúc này lại không thấy.

Lúc dọn tới lầu 3, danh sách tài sản bị mất đã ghi ra một sớ dài, xế chiều đi một chuyến đến cục cảnh sát, Phương Khởi Chuyển còn bị giam bên trong. Vốn người trong cục cảnh sát thấy ả tuổi còn nhỏ, cho rằng cậu sẽ mềm lòng muốn thả Phương Khởi Chuyển đi, không nghĩ tới khi xem xong tờ sớ, tất cả mọi người đều kinh hãi.

Giá trị tài sản hư hao mất mát tổng cộng 17~18 vạn, cô ta bị giam ít nhất phải mấy năm.

“Cậu trai trẻ, cậu nghĩ kỹ chưa, nếu như cậu truy tố, khả năng quảng đời đẹp nhất của cô ta sẽ trãi qua trong tù.” Cảnh sát kia cầm tờ đơn, lại hỏi Lý Duyên Tỷ một câu, Lý Duyên Tỷ cười lạnh một tiếng không trả lời.

 

Thanh mai trúc mã 16

Phương Khởi Chuyển nghe thấy chính mình trong lúc vô tình làm hư hao nhiều đồ đạc như vậy, có chút không dám tin, cô ta cười nhạo hai tiếng:

“Mười bảy mười tám vạn? Anh ta muốn tiền điên rồi à? Một bộ đồ dùng trong nhà mà cả 100 vạn? Là các người ngu hay tôi ngu? Tùy ý tìm cửa hàng bên ngoài mua chừng một hai ngàn là cùng.” Bộ dáng giống như chính mình không dễ bị lừa: “Cho dù đụng bể một góc đi nữa cũng không đến 10 vạn? Cái góc này là lúc tôi cắt trái cây, ai ngờ nó dỏm như vậy, dao vừa cắt xuống liền đứt một góc, muốn trách thì trách cha anh ta ngốc, chính mình mua phải hàng giả!”

Nghe những lời này xong Lý Duyên Tỷ lại muốn đánh ả, cô ta còn tiếp tục nói: “Rượu mấy vạn một chai, có phải anh cần tiền đến bệnh rồi không, muốn dựa vào tôi kiếm chát hả?”

“Tôi muốn gặp anh ta, tôi muốn nói rõ ràng với anh ta!” cô ta đứng dậy đẩy cửa muốn đuổi theo Lý Duyên Tỷ, từ lúc sáng khi Lý Duyên Tỷ rời đi, cô ta bị giam trong phòng cũng đã tháo còng tay, trong phòng giam ngoại trừ tolet bên trong hơi bất tiện, giường ngủ ngược lại cũng không tệ.

Trước đó cô ta luôn tỏ vẻ bình tĩnh, người cảnh sát nói chuyện với cô ta không nghĩ tới cô ta sẽ bỏ trốn, lúc cảnh sát đi vào không khóa cửa phòng, Phương Khởi Chuyển đẩy cửa liền chạy đi.

Cô vừa chạy vừa hô to tên Lý Duyên Tỷ, chạy loạn khắp nơi trong cục cảnh sát, rất nhanh liền nhìn thấy Lý Duyên Tỷ cùng Bách Hợp, cô nhào về phía trước muốn kéo áo Lý Duyên Tỷ, nhưng lại chụp hụt.

Lý Duyên Tỷ và Bách Hợp lười để ý đến ả, ả lại vọt lên, một tay nắm được lưng áo sơ mi của Lý Duyên Tỷ, lớn tiếng hô: “Anh đứng lại!”

Lời Phương Khởi Chuyển còn chưa nói hết, Lý Duyên Tỷ liền một phát nhấc tay cô ta, ném một cú qua vai đem cô ta ném xuống đất. Cô ta bị ném choáng váng muốn đứng dậy, Lý Duyên Tỷ vốn chán ghét ả lâu rồi không chút nghĩ ngợi liền đạp một phát lên ngực ả ‘ầm’ một tiếng cô ta lại ngã xuống đất.

“Có chuyện gì từ từ nói, không nên động thủ.” Người bên cạnh vừa nhìn thấy Lý Duyên Tỷ động thủ, đều sợ cậu dưới cơn giận dữ đánh chết người.

Hai người bị tách ra, Phương Khởi Chuyển được cảnh sát đở ngồi dậy, toàn thân run rẩy.

“Tôi, tôi…” cô vốn không muốn khóc trước mặt Lý Duyên Tỷ, nhưng nước mắt không kiềm được rơi xuống, sau một hồi có người đưa cô cốc nước uống mới bình tĩnh lại:

“Anh có chuyện gì từ từ nói, dựa vào cái gì động thủ đánh tôi?”

“Ai bảo cô tấn công tôi?”

Vẻ mặt cậu chán ghét, Phương Khởi Chuyển có chút kích động: “Tôi nói cho anh biết, mấy thứ rượu, bàn gãy góc dựa vào đâu đòi tôi đền mười bảy mười tám vạn!”

“Đúng, đúng là tôi uống rượu của anh, cái bàn kia xác thực cũng do tôi làm hư, như vậy thì sao chứ? Cùng lắm tôi nhận lỗi với anh coi như xong, anh muốn lừa gạt tôi, bắt đền 17, 18 vạn, đừng mơ!” Cô ta nói chắc chắn thế, Lý Duyên Tỷ nghe xong: “Mọi người nghe thấy rồi chứ, những thứ này do cô ta làm. Cô có nhận lỗi hay không không đáng một xu, những thứ này bao nhiêu tiền, tự nhiên sẽ có Giám định nhà nước trả lời.”

Lý Duyên Tỷ cũng không biết làm sao chọc trúng phiền phức này, nhìn thấy cô ta bị cảnh sát kéo về, lúc đi ra, trong nội tâm vô cùng khó chịu. Bách Hợp nhìn cậu, hỏi:

“Anh ghét cô ta lắm à?”

Trong kịch tình Lý Duyên Tỷ vô cùng thương tiếc Phương Khởi Chuyển, không biết có phải vì sự xuất hiện của mình nên làm thay đổi thái độ của cậu với Phương Khởi Chuyển. Bách Hợp vừa hỏi, Lý Duyên Tỷ híp mắt nhìn cô, nhịn cả buổi, rốc cục nhịn không được, đưa tay nhéo eo cô:

“Ai cho em nói hươu nói vượn!” chỉ cần nghĩ đến Phương Khởi Chuyển cậu liền thấy phiền, làm sao có thể thích được?

Bách Hợp bị cậu nhéo muốn né, nhưng không né được: “Nếu như anh không ở cùng em thì…”

“Không có nếu như.” Ngay từ đầu lúc quen biết Phương Khởi Chuyển cũng không có chuyện gì tốt lành, cậu không thích người như vậy, thừa dịp cậu không chú ý xâm nhập vào cuộc sống của cậu, Bách Hợp thì khác, cô là thanh mai trúc mã với cậu, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cô bước vào nhà cậu nhiều khi cậu cũng không cho sắc mặt tốt, càng đừng nói chi đến Phương Khởi Chuyển.

Nghĩ tới ả, lòng cậu càng phiền chán

Trên đường trở về, Bách Hợp phát hiện cậu như có điều gì suy nghĩ, về tới nhà liền đem máy tính mở lên.

Cha mẹ Bách không biết cô sẽ trở về, sớm đã đặt vé đi du lịch, hôm nay trời chưa sáng đã đi, khoảng sau lễ mới quay về. Buổi tối Bách Hợp chuẩn bị ăn tối bên nhà cậu, lúc cô nấu cơm, Lý Duyên Tỷ đang tra tư liệu, lúc cô dọn cơm ra, nhìn thấy bộ dạng cau mày của cậu.

Thừa dịp cậu đi rửa tay, Bách Hợp liếc xem máy tính, thì ra cậu tra bộ luật, vừa vặn tra được tội trộm cắp và mức hình phạt tương ứng.

Lúc đi ra, nhìn thấy Bách Hợp đang xem máy tính, liền kéo ghế ngồi cạnh: “Anh định không thưa kiện cô ta nữa.”

Thấy Bách Hợp không nói câu nào, cậu vừa bới cơm vừa giải thích:

“Hình phạt quá nhẹ.”

Nếu như lúc đó Phương Khởi Chuyển nhận tội thái độ tốt, tối đa bị giam một hai năm, thậm chí nếu lúc giam cô biểu hiện tốt có thể được đặc xá, có thể chỉ giam nhiều nhất nữa năm là xong, như vậy quá tiện nghi cho cô ta!

Nếu luật pháp không xả nổi cơn giận này của cậu, vậy cứ để chính cậu giải quyết!

Trong mắt cậu lóe lên ánh sáng âm lãnh như độc xà, sau một khắc cậu mỉm cười, gắp thức ăn bỏ vào chén Bách Hợp.

Ngày hôm sau cậu đến cục cảnh sát nói rõ nguyên do, chỉ cần Phương Khởi Chuyển viết giấy nợ, cùng điểm chỉ vào danh sách tài sản hư hỏng, yêu cầu trong 2 năm cô ta phải trả hết nợ, như vậy thì không kiện cáo nữa.

Bách Hợp không đi cùng cậu, trong cục cảnh sát, Phương Khởi Chuyển nghe thấy cậu không kiện cáo muốn tha cho cô một đường, cô thở dài một hơi, còn cao ngạo nói tất nhiên cô sẽ nghĩ biện pháp trả hết nợ.

Vì việc như vậy, hảo cảm của cô với Lý Duyên Tỷ lại tăng thêm, thậm chí dựa vào cơ hội thiếu nợ này, còn xin số điện thoại của cậu. Sao khi xin được còn lưu vào danh sách bạn bè tốt.

Cô ta mỗi ngày đều gửi tin nhắn cho Lý Duyên Tỷ, phần lớn là tin cá nhân như là: lúc ăn cơm thì gửi tin, tâm tình không tốt cũng gửi tin, gia đình mình hoàn cảnh không tốt cũng gửi tin, nhiếu lúc nhìn cứ như đang làm nũng với cậu vậy.

Hết kỳ nghỉ, Lý Duyên Tỷ và Bách Hợp quay về trường, Phương Khởi Chuyển nhắn tin cậu bình thường cậu sẽ không trả lời, ngẫu nhiên sẽ gửi icon yêu cầu không nên làm phiền chính mình.

Nhưng càng như vậy, cô ả càng không ngừng nhắn.

Đang giờ học tin nhắn điện thoại vang lên, Lý Duyên Tỷ không thèm nhìn, mãi đến khi tan học, mới lấy điện thoại ra, liền nhìn thấy tin tức Phương Khởi Chuyển: “Thời gian trôi qua nhanh thật, khoảng cách giữa hai chúng ta cũng xa như vậy.”

Phía sau còn kèm theo hình mèo con đáng yêu, lại nhắn thêm: “Bạn gái của anh mà nhìn thấy tin nhắn này, không biết có ghen chết hay không? Hi hi hi ! ai bảo trước kia anh khi dễ tôi.”

Lý Duyên Tỷ cười lạnh, cất điện thoại vào.

Mấy tháng sau, sắp nghỉ hè, Phương Khởi Chuyển thỉnh thoảng sẽ gửi tin nhắn cho cậu, bình thường sẽ nhắc nhở cậu nhớ ăn cơm, nhớ nghĩ ngơi đúng giờ, khi ngủ nhớ đắp mền… những lúc nhận được Lý Duyên Tỷ liền thấy phiền chán.

Discussion8 Comments

  1. Ủa, con nhỏ này không có não luôn ák. Người ta ghét nó mà nó cứ ảo tưởng, rồi cho là người ta thích nó lắm. Ở tù 2 năm còn ít lắm,kiểu mặt dày như nó phải trừng trị kiểu ác liệt hơn. Lý Duyên Tỷ có ý định trả thù nhưng khôg biết làm như thế nào, chứ thái độ của nó lúc bắt đền 17 18 vạn là không ưa nổi, cái kiểu xài như đúng rồi ý. Hóng chương sau, thanks nhóm dịch nhé!!

  2. Cái con nhỏ Phương Khởi Chuyển da mặt quá dày. Ăn ở tiêu xài hư hao đồ đạc nhà người ta mà còn ra vẻ mình đáng thương tội nghiệp. Lý Duyên Tỷ không biết lại nghĩ ra kế hoạch gì để trả thù cô ta đây. Mà cô ả Phương Khởi Chuyển biết Bách Hợp là bạn gái của Lý Duyên Tỷ rồi mà cứ nhắn tin làm phiền anh hoài. Xem anh cho cô ta biết tay.
    Cảm ơn editors

  3. Trăm tính vạn tính không bằng 1 BH ở đây đâu bà nội kia ơi. Hơ hơ. bH xuất hiện nên ko đời nào có chuyện LDT để ý tới cô đâu. Mặt dày mày dạn, ăn cướp còn la làng. Haha. LDT vốn tâm ngoan thủ lạt, ko biết anh định trị cô ta cách gì đây khi nói luật pháp trừng phạt quá nhẹ. Hóng quá chừng à

  4. Trời mẹ ơi, đúng là không có mặt dày nhất, chỉ có mặt dày hơn mà thôi àk, đã nói rõ làm rõ rồi mà cô ta cứ quấn lấy k tha nhỉ? Cũng hên là BH chả bao giờ ghen mấy thứ này

    Tks tỷ ạk

  5. Phương tiểu thư, hãy tự cầu nhiều phúc a, DT huynh yêu cầu thả ra hẳn sẽ tiến hành luật giang hồ đấy

  6. Càng đọc đúng là càng thấy bà này mặt dầy. dù không có BH thì LDT cũng k thèm nhìn đến luôn.

  7. Có những con người cực phẩm như thế này thì chúng ta mới cảm thấy mình còn tốt chán. Cô Phương ạ, cô tưởng được thả là hết chuyện à, còn có trò hay phía sau đây * cười nham hiểm *.

  8. Thể loại trà xanh tâm cơ nhưng khoác lên mình vẻ ngây thơ trong sáng này đúng là không ưa được mà

Leave A Reply

;72 ;69 ;70 more »

Close
%d bloggers like this: