Chương 11: Chế độc
Thủ pháp bốc thuốc của ông chủ cửa hàng thuốc thực thành thạo, dù sao cũng làm nhiều năm kinh nghiệm như vậy, nên lúc bốc thuốc rất ít khi phải dùng cân đo vẫn bốc rất chuẩn xác. Đương nhiên, nếu đổi là Mộ Chỉ Ly đến làm thì cũng không có chút lệch lạc nào.
Những dược liệu này làm Mộ Chỉ Ly tốn hết sáu mươi kim tệ. Mộ Chỉ Ly nhìn túi tiền của mình bị ngâm nước nóng, lông mày nhướng lên, tốc độ tiêu tiền thật là nhanh, bản thân mình nếu như không nghĩ ra biện pháp kiếm chút tiền thì không bao lâu nữa chính mình sẽ lại rơi vào tình trạng nghèo rớt mồng tơi.
Ra khỏi cửa hàng bán thuốc, Mộ Chỉ Ly lại hạ quyết tâm, nàng nhất định phải trở thành Dược sư, muốn đạt được thành tựu có tính đột phá ở phương diện y học.
“Nha đầu, ngươi biết chế độc sao?” Trên đường trở về, Thiên Nhi hỏi.
Dừng cước bộ: “Đúng vậy, có sao không?” Cứu người cùng hại người chỉ ở trong ý niệm của mỗi người hành y mà thôi. Hai thứ đều tương thông, biết giải độc cũng sẽ biết hạ độc. Huống chi là người thích nghiên cứu các loại dược liệu như nàng?
“Hiện tại ngươi tạm thời vẫn không nên trở về, trước luyện chế một ít độc phấn linh tinh đi, tên quản gia kia nếu như tỉnh lại nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Đối với loại tính cách có thù tất báo này, nàng rất hiểu cách làm này.
Mộ Chỉ Ly nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định nghe theo lời của Thiên Nhi, dù sao có chuẩn bị vẫn tốt hơn: “Ừ, nghe lời ngươi, nhưng ngươi đừng gọi ta là nha đầu nữa, như vậy ta y như vãn bối của ngươi vậy.” Bỗng nhiên bị gánh cái bối phận thấp, chuyện lỗ vốn này nàng mới không làm.
“Ngươi nhỏ hơn ta nhiều như vậy, ta kêu ngươi nha đầu cũng bình thường.”
“Buồn cười, ngươi sống nhiều năm hơn ta, nhưng mà so sánh theo Long tộc của các người thì ngươi vẫn còn rất trẻ. Ngươi không thể so sánh với ta như vậy, cho nên chúng ta cùng bối phận.” Mộ Chỉ Ly rung đùi đắc ý, ra vẻ học thức uyên bác nói.
Nhìn bộ dáng kia của Mộ Chỉ Ly, Thiên Nhi thật sự có một loại xúc động muốn gõ đầu nàng, nhưng bất đắc dĩ nàng nói cũng là sự thật, chỉ có thể bĩu môi nói: “Được, được, được, không kêu ngươi là nha đầu được rồi chứ gì, ngươi nhanh tìm chỗ chế độc đi.”
Mộ Chỉ Ly lắc lắc hai tay: “Không thành vấn đề.” Nhưng trong mắt lại có ý cười rõ ràng , vì khó được khi nhìn thấy Thiên Nhi kinh ngạc đến thế.
Trầm ngâm một lúc lâu sau, Mộ Chỉ Ly phát hiện trên tay căn bản không có công cụ chế dược, bất đắc dĩ lại phải trở về cửa hàng bán thuốc, nói chuyện với ông chủ một phen, nàng bỏ tiền ra mượn công cụ của bọn họ.
Đối với việc này, đương nhiên lão bản sẽ không cự tuyệt, vui vẻ đáp ứng.
Hậu viện của cửa hàng thuốc rất lớn, rất nhiều người đang phơi dược liệu, nhìn thấy Mộ Chỉ Ly đi đến thì có chút nghi hoặc, nhưng thấy ông chủ đi ở phía sau thì mới buông xuống nghi ngờ.
Ông chủ đưa dụng cụ chế thuốc cho Mộ Chỉ Ly mượn tạm rồi đóng cửa phòng lại. Khóe miệng Mộ Chỉ Ly không khỏi giơ lên một chút tươi cười. Đã lâu chưa được chạm qua mấy thứ này, hiện tại thấy được đương nhiên vô cùng hoài niệm.
Cối đồng giã thuốc, cối nghiền thuốc, dao cắt thuốc, chảo sao thuốc… mọi thứ đều đầy đủ, mấy thứ này ở hiện đại rất nhiều trung y đều đã quên đi, nhưng mà nhiều thế hệ ở Mộ gia bọn họ đều sử dụng thứ này, bởi vì bọn họ thời thời khắc khắc đều không thể quên lời lão tổ tông dạy dỗ.
Từ khi bắt đầu có trí nhớ, trong đầu Mộ Chỉ Ly đều tràn ngập tất cả những thứ này, cầm lấy cối xay thuốc kia đầy xúc cảm quen thuộc, cho hồng thạch tín vào đó nghiền nát, một chút cũng không nóng vội, tươi cười trên mặt lại dần dần ấm áp hẳn lên.
Nhìn Mộ Chỉ Ly như vậy, Thiên Nhi không nói gì, nàng có thể hiểu được sự chấp nhất của Mộ Chỉ Ly, dù sao hai người bọn họ hiện tại cũng không gấp, để cho tên quản gia kia tìm nửa ngày không ra rồi tức chết mới tốt.
Tựa hồ trong bầu không khí tốt đẹp này, thời gian luôn trôi qua rất nhanh.
Mặt trời dần hạ xuống núi, Thiên Nhi nhìn mấy loại độc dược giống nhau được chế tốt nhịn không được mở miệng hỏi: “Chỉ Ly, ngươi điều chế là loại độc dược gì?” Qủa thật trước kia nàng không hiểu rõ phương diện này lắm.
Nghe vậy, khóe miệng Mộ Chỉ Ly gợi lên một chút độ cong nghiền ngẫm: “Nơi này có rất nhiều chủng loại. Đây là hạc đỉnh hồng, vô sắc vô vị, sau khi ăn vào ngay cả Đại La thần tiên cũng không cứu được.” Mộ Chỉ Ly cầm lấy một bình gốm sứ nhỏ tinh xảo nói.
Nhưng mà hạc đỉnh hồng chỉ cần tốc độ cứu trị nhanh chóng vẫn là có khả năng chữa khỏi, tuy nhiên trải qua một quái tài như nàng nghiên cứu nhiều phen đã làm cho quá trình lan tràn của độc tố nhanh hơn rất nhiều, thật có thể nói là vừa nhanh lại mạnh.
“Phấn ngứa, một khi trúng chiêu trên người ngứa vô cùng, một bao này chỉ dùng để chỉnh người. Còn một bao này là vô địch phấn ngứa, sau khi trúng chiêu ngứa ngáy khó nhịn, không ngừng gãi, có thể làm cho người ta gãi đến rách da vẫn đau ngứa khó nhịn như trước.”
“Vạn hoa độc, phá hủy tổ chức thần kinh của con người, đây là độc mãn tính, trong vòng bảy ngày không có giải dược sẽ làm cho người ta đi tới bước đánh mất khả năng khống chế thân thể, loại cảm giác này có thể làm cho người ta phát điên.”
“Đóng băng độc, một khi trúng độc cả người giống như bị đông lạnh đóng băng không thể động đậy.” Độc tố này nàng dựa trên chứng đóng băng chế tạo ra.
“Lôi đình độc, thuốc như tên, hiệu quả cực nhanh, giống như chết bất đắc kỳ tử.”
Thiên Nhi nghe xong khóe miệng co giật, ai nói thiên tính nàng thiện lương không dám giết người? Trừ bỏ phấn ngứa kia, các loại độc dược khác đều là đưa con người vào chỗ chết. Không biết thần thú gặp loại độc này sẽ như thế nào? Trong đầu hiện lên ý tưởng này lập tức bị Thiên Nhi xóa đi.
Đây là một kết quả không biết được, bởi vì chút độc này chưa từng xuất hiện ở Đại Lục Thiên Huyền, ai cũng không biết giải độc đan kia có hữu hiệu hay không. Nàng biết, cho dù Mộ Chỉ Ly hiện tại không phải là một Dược sư, nhưng ở phương diện dược học nàng tuyệt đối sẽ không kém Dược sư là bao.
“Ta nói, ngươi chế nhiều độc dược như vậy, không chế giải dược sao?”
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly cũng hỏi lại: “Nếu như ta muốn độc người khác, vì sao còn phải giải độc cho hắn chứ?”
Thiên Nhi một hơi bị nghẹn, bình thường người ta chế độc đều chế giải dược thành một loại thói quen, nhưng mà Mộ Chỉ Ly vừa nói như vậy rất có đạo lý, nếu đã hạ độc đối phương, sao phải chế giải dược chứ?
Kịp phản ứng lại xong Thiên Nhi cười nói: “Ha ha, lời này của ngươi thật hợp khẩu vị ta.”
Mộ Chỉ Ly đi ra khỏi phòng nhìn thấy ông chủ cửa hàng thuốc đang ở trong hậu viện, ông chủ thấy nàng đi ra liền đi tới cười hỏi: “Cô nương, sử dụng xong rồi phải không?”
Mộ Chỉ Ly gật đầu: “Ông chủ, cám ơn ông, ta nghĩ ông nên bán lại những dụng cụ kia cho ta đi, nói cách khác sẽ có ảnh hưởng nặng tới các người.”
“Sao cô nương nói vậy?” Ông chủ có chút nghi hoặc, không rõ sẽ có ảnh hưởng gì tới bọn họ.
“Vừa rồi ta chế độc, trong dụng cụ của ông hiện giờ đều là độc, nếu như lấy nó đến chế thuốc, độc tính lan tràn trong đó, kết quả có thể biết.” Nàng rất có ấn tượng tốt với ông chủ này, tất nhiên muốn giải thích một phen, đến lúc đó hại người ta cũng không tốt.
Mộ Chỉ Ly nàng tuy nói không phải là người tốt gì nhưng cũng không phải người hỉ nộ vô thường.
Nghe vậy, ông chủ gật đầu, trong mắt đã có chút cảm kích: “Đa tạ cô nương nhắc nhở, một khi đã như vậy thì y lời cô nương làm thôi.” Nếu như nàng không nói cho ông biết, đến lúc đó lấy thuốc có độc tính bán cho khách, chiêu bài cửa hàng bán thuốc của bọn họ cũng không còn nữa.
Discussion2 Comments
ta cũng rất hâm mộ trung y bác đại tinh thâm nhưng hiện nay những người giỏi không nhiều lang băm đầy rẫy haiz thật buồn mà
Tỷ Ly thật hợ khẩu vị a…chế độc để hạ độc thì sao pải làm thuốc giải kkkk
1 phút mặc niệm cho nhưg kẻ bị tỷ hạ độc.